Cô chợt sững người và lập tức nhận ra điều gì đó, nhanh chóng chạy ra ngoài, còn chưa kịp mang dép vào.
Vừa ra đến cửa cô đã đụng phải Cổ
Thành Châu. “Vội vã như vậy, em đang định đi đâu mà vội vội vàng vàng thế?”
“Diễn đi rồi ư?”
“Ừm, đã đi rồi. Tại sao em không chịu mang dép vào, ngoan ngoãn quay về đi, nếu không anh sẽ đánh mông em đấy.”
Anh nói với giọng ra lệnh, sau đó bế cô từ dưới đất lên, ôm trở về phòng ngủ của mình.
Cô thấy anh cởi quần áo thì khẽ nhíu mày: “Anh… Anh không cần đến chi nhánh hả?”
“Anh đã không được ngủ ngon giấc ba ngày nay rồi, em chỉ biết là Diên của em đi rồi mà không biết là trong mắt anh toàn tơ máu ư? Trong mắt em… Anh là kẻ không hề quan trọng gì và còn thua cả bạn em hả?”
Anh đi tới, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Minh Tâm và đặt lên lồng ngực mình.
Lớp áo sơ mi mỏng, tay cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập thật mạnh cứ vang vọng vào tai.
Ngón tay cô khẽ run nhè nhẹ rồi lại không rút ra.
Đôi môi nóng bỏng của anh nhanh chóng ép tới, đòi hỏi và chiếm giữ, cuốn lấy những phần ngon ngọt.
Anh như người khát khô trên sa mạc lâu năm, cần tìm một nguồn nước cứu mạng gấp thật gấp, khi tìm được rồi thì không muốn buông ra nữa.
Cô không thể thở nổi, bị anh đặt trên tấm đệm mềm mại.
Nụ hôn đó kéo dài lâu thật lâu, cuối cùng khi anh thở hổn hển buông ra và ôm chặt cô vòng lòng, dùng thật nhiều sức như thể đang muốn ép cô nhập vào người mình: “Để anh ôm em một lúc đã, rõ ràng em đang ở ngay trước mắt anh, gần trong gang tấc nhưng với anh mà nói thì sống một ngày chẳng khác gì sống một năm. Không ngờ anh lại phải cố kìm nén cơn ghen của mình với một cô gái, anh nghĩ anh hết thuốc chữa mất rồi. Hứa Minh Tâm, rốt cuộc em đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh thế? Khiến kiếp này anh không thể rời khỏi em được, đúng là chết mất thôi ấy.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn như thể cả đời này không còn đường nào để xoay sở được nữa. . truyện ngôn tình
Cô nghe thế bèn cười cười, kiềm lòng không đặng ngẩng đầu hôn lên cổ anh.
Cảm giác tê tê dại dại nhanh chóng lan ra khắp người anh.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ.
Hầu kế anh bắt đầu di chuyển lên xuống, cố gắng kìm nén ngọn lửa đang rục rịch ngóc đầu dậy, thật lòng rất muốn ăn côn sạch sành sanh. “Đừng ghẹo anh, anh sợ anh không nhịn được…
Đàn ông cực kì nhạy cảm vào buổi sáng! “Hình như gần đây em đã bỏ bê anh quá rồi, để bồi thường thì em để lại hai vết dâu tây cho anh được không?”
Cô cười khẽ vương đầu lưỡi liếm kiếm. “Em nào có in vết dâu tây, em đang muốn lấy mạng anh thì có!”
Anh thở hổn hển, giọng nói trầm thấp rồi lại bất đắc dĩ, trong mắt chỉ có sự dịu dàng sâu sắc, lưu luyến vô bờ bên như vì sao trên trời cao và biển rộng không thấy bờ, bóng dáng cô nho nhỏ ảnh lên trong đó cực kì nhỏ bé nhưng lại hết sức an toàn.
Bởi vì…
Trong mắt anh chỉ có mỗi mình cô.