Nhưng cậu ta vẫn thản nhiên, ngược lại còn hỏi cô.
“Bác sĩ… bác sĩ, mau đưa đến bệnh viện”
Cô lập tức hoảng loạn.
Nhất thời mọi người đều vội vàng, nhanh chóng đưa người đến bệnh viện.
Khi Cố Gia Huy đuổi đến, nhà máy đã bốc cháy.
Anh biết Hứa Minh Tâm bình an vô sự, Jane bị súng bắn, bây giờ đã ở bệnh viện rồi.
Anh không khỏi thở phào.
Bây giờ mặc dù anh và Jane là kẻ thù, nhưng có một điều không thể nghỉ ngờ, chính là bọn họ cùng yêu một người phụ nữ, vì người phụ nữ này, đều có thể hy sinh mình.
Hứa Minh Tâm ở trong tay bất kỳ người nào, mình đều không yên tâm, nhưng ở cùng Jane, anh vô cùng yên tâm.
Anh phải dọn dẹp những gì còn sót lại, xóa đi hồ sơ nhập cảnh của Lucia, dù sao đường đường là Vương Phi của hoàng tộc Manhattan mà lại chết ở đây, thì sẽ gây lên rất nhiều phiền phức.
Hơn nữa nhiều thi thể như vậy, bị cảnh sát phát hiện, sẽ liên lụy đến Hứa Minh Tâm.
Khương Tuấn cũng vội vàng đuổi đến, dù sao chuyện ở Đà Nẵng anh ta cũng dễ ra tay hơn.
Anh ta không nhịn được nói: “Anh Huy, anh ở đây chùi mông cho người khác, cũng không nói với cô Tâm. Nói không chừng cô Tâm chỉ nhớ ân nhân cứu mạng của mình, quên mất anh mất công chạy khắp nơi, cũng quan tâm đến cô ấy”
“Nếu như, hôm nay là tôi đuổi đến, cứu người trước một bước, vậy Jane cũng sẽ xử lý những chuyện còn lại.”
“Tại sao? Anh rất hiểu kẻ địch của mình sao?”
“Coi như là vậy, bởi vì chúng tôi đều biết, những chuyện còn lại này rất nghiêm trọng. Một khi xử lý không tốt, sẽ liên lụy đến em ấy”
“Tôi quả thật đến muộn một bước, Jane vì em ấy bị thương là sự thật, nếu như bây giờ bảo em ấy rời đi, em ấy cũng không thể làm được.
Dù sao, Jane đã cứu em ấy và đứa nhỏ, cũng tương tự cứu vợ con tôi, tôi nợ cậu ta một nhân tình”
Cố Gia Huy nói.
Lúc này, không phải thành kiến giữa đàn ông với nhau, mà là đều muốn bỏ ra tất cả vì một người phụ nữ.
Một người đến trước một người đến sau, thì có liên quan gì chứ, dù sao đều cam tâm tình nguyện.
Mà lúc này, bệnh viện.
Viên đạn trên người Jane đã được lấy ra, không có vấn đề gì lớn, mà Hứa Minh Tâm đã sắp xếp xong cho đứa nhỏ, đặt ở phòng bệnh của cậu ta.
Hứa Minh Tâm dỗ đứa nhỏ ngủ, bác sĩ nói đứa nhỏ không có gì đáng ngại, chỉ là khóc quá nhiều, cổ họng bị khan, có thể bị tổn thương đến dây thanh quản.
Sau này phải điều dưỡng cẩn thận, không thể làm tổn thương dây thanh quản nữa.
Cậu bé nhanh chóng ngừng khóc, nằm trong lòng cô chơi một lúc rồi ngủ.
Đôi mắt cậu bé trong veo, dường như còn chưa biết sự nham hiểm của thế giới này, hoàn toàn không biết mạng sống của mình vừa gặp nguy hiểm.
May mà cậu bé không biết gì cả, nếu không lưu lại ám ảnh, sau này rất khó xử lý.
Ngược lại là cô, lần này bị dọa không nhẹ, sau này e rằng có ám ảnh không nhỏ.
Jane được gây tê cục bộ, cho nên bây giờ rất tỉnh táo.
“Bác sĩ… bác sĩ, mau đưa đến bệnh viện”
Cô lập tức hoảng loạn.
Nhất thời mọi người đều vội vàng, nhanh chóng đưa người đến bệnh viện.
Khi Cố Gia Huy đuổi đến, nhà máy đã bốc cháy.
Anh biết Hứa Minh Tâm bình an vô sự, Jane bị súng bắn, bây giờ đã ở bệnh viện rồi.
Anh không khỏi thở phào.
Bây giờ mặc dù anh và Jane là kẻ thù, nhưng có một điều không thể nghỉ ngờ, chính là bọn họ cùng yêu một người phụ nữ, vì người phụ nữ này, đều có thể hy sinh mình.
Hứa Minh Tâm ở trong tay bất kỳ người nào, mình đều không yên tâm, nhưng ở cùng Jane, anh vô cùng yên tâm.
Anh phải dọn dẹp những gì còn sót lại, xóa đi hồ sơ nhập cảnh của Lucia, dù sao đường đường là Vương Phi của hoàng tộc Manhattan mà lại chết ở đây, thì sẽ gây lên rất nhiều phiền phức.
Hơn nữa nhiều thi thể như vậy, bị cảnh sát phát hiện, sẽ liên lụy đến Hứa Minh Tâm.
Khương Tuấn cũng vội vàng đuổi đến, dù sao chuyện ở Đà Nẵng anh ta cũng dễ ra tay hơn.
Anh ta không nhịn được nói: “Anh Huy, anh ở đây chùi mông cho người khác, cũng không nói với cô Tâm. Nói không chừng cô Tâm chỉ nhớ ân nhân cứu mạng của mình, quên mất anh mất công chạy khắp nơi, cũng quan tâm đến cô ấy”
“Nếu như, hôm nay là tôi đuổi đến, cứu người trước một bước, vậy Jane cũng sẽ xử lý những chuyện còn lại.”
“Tại sao? Anh rất hiểu kẻ địch của mình sao?”
“Coi như là vậy, bởi vì chúng tôi đều biết, những chuyện còn lại này rất nghiêm trọng. Một khi xử lý không tốt, sẽ liên lụy đến em ấy”
“Tôi quả thật đến muộn một bước, Jane vì em ấy bị thương là sự thật, nếu như bây giờ bảo em ấy rời đi, em ấy cũng không thể làm được.
Dù sao, Jane đã cứu em ấy và đứa nhỏ, cũng tương tự cứu vợ con tôi, tôi nợ cậu ta một nhân tình”
Cố Gia Huy nói.
Lúc này, không phải thành kiến giữa đàn ông với nhau, mà là đều muốn bỏ ra tất cả vì một người phụ nữ.
Một người đến trước một người đến sau, thì có liên quan gì chứ, dù sao đều cam tâm tình nguyện.
Mà lúc này, bệnh viện.
Viên đạn trên người Jane đã được lấy ra, không có vấn đề gì lớn, mà Hứa Minh Tâm đã sắp xếp xong cho đứa nhỏ, đặt ở phòng bệnh của cậu ta.
Hứa Minh Tâm dỗ đứa nhỏ ngủ, bác sĩ nói đứa nhỏ không có gì đáng ngại, chỉ là khóc quá nhiều, cổ họng bị khan, có thể bị tổn thương đến dây thanh quản.
Sau này phải điều dưỡng cẩn thận, không thể làm tổn thương dây thanh quản nữa.
Cậu bé nhanh chóng ngừng khóc, nằm trong lòng cô chơi một lúc rồi ngủ.
Đôi mắt cậu bé trong veo, dường như còn chưa biết sự nham hiểm của thế giới này, hoàn toàn không biết mạng sống của mình vừa gặp nguy hiểm.
May mà cậu bé không biết gì cả, nếu không lưu lại ám ảnh, sau này rất khó xử lý.
Ngược lại là cô, lần này bị dọa không nhẹ, sau này e rằng có ám ảnh không nhỏ.
Jane được gây tê cục bộ, cho nên bây giờ rất tỉnh táo.