Phía chân trời xa xôi hơi ửng đỏ, đó là mặt trời lặn.
Máy bay trực thăng được trang bị bộ phận giảm thanh nên tiếng ồn không lớn lắm, nếu như không nghe kỹ sẽ tưởng là tiếng gió ở bên ngoài.
Từ nhà cũ đến trung tâm thành phố cần phải mất một khoảng thời gian, dù sao vẫn còn là đầu xuân nên ban đêm vẫn còn hơi lạnh.
Ở trên không trung, chưa được bao lâu Hứa Minh Tâm đã cảm thấy cả người rét lạnh, cóng đến nỗi run lấy bấy.
Phó Minh Tước cởi áo khoác, nghiêm chỉnh choàng ở trên người cô.
“Vậy anh…”
“Anh là đàn ông nên vẫn có thể chịu được cái lạnh này. Bây giờ em đã là hai người nên rất quý giá, đứa trẻ ở trong bụng lại càng quý giá hơn”
“Cảm ơn”
Cô cảm kích nói.
“Giữa em và anh còn cần phải nói cảm ơn sao? Không cần phải khách sáo với anh”
Lời nói này…Có vẻ quen thuộc.
Cố Gia Huy cũng đã từng nói nhưng họ là vợ chồng, cùng chung hoạn nạn và đã ở bên nhau hai năm rưỡi.
Mà cô và Phó Minh Tước quen biết thời gian một năm, mặc dù là thân thích nhưng cô chưa hề gặp người chị đã qua đời kia.
Dù là máu mủ tình thâm nhưng lúc này cũng đã phai nhạt Phó Minh Tước đã chăm sóc cô bằng mọi cách có thể bởi vì chị của cô làm cho cô hơi cảm động.
Anh ta chắc chản rất yêu chị nên mới có thể yêu ai yêu cả đường đi “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Phó Minh Tước thấy cô mất hôn nên tò mồ hỏi.
“Chỉ có Cố Gia Huy nói với em những lời như vậy, em tưởng rằng chỉ có anh ấy sẽ đối với em không phân biệt, không cần so đo như vậy.
“Vậy bây giờ em đã có thêm một người.”
Anh ta nhẹ nhàng nói.
“Được không? Có thể không cần cố ky sao? Anh không làm tổn thương người thân của em, Cố Gia Huy cũng sẽ không làm tổn thương anh sao?”
€ô nhìn anh ta với ánh mắt sáng rực chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Anh ta luôn luôn không làm chuyện vô ích, lần này tới Đà Nẵng khẳng định cũng là có chuyện rất quan trọng Chỉ là tiện thể đến thăm cô mà thôi.
Phó Minh Tước nghe cô nói như thế thì hơi cụp mắt.
Ánh hoàng hôn đang chìm dân, cô không thể nhìn thấy gợn sóng ở trong mắt của anh ta.
“Đợi sau khi chuyện đó xảy ra rồi em lại so đo với anh, bây giờ…Không phải rất tốt sao?”
Giọng nói của anh †a không nhanh không chậm truyên tới, cô có thể nghe ra vẻ đành chịu.
Dường như là thân bất do kỷ, đã không phải là chuyện mà chính anh ta có thể nắm giữ.