Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tên nhóc này, kêu ra tiếng cho bố mày nghe, giả bộ cái gì chứ?”

Ôn Mạc Ngôn ngậm chặt miệng lại một cách gắt gao, mà không nói câu nào.

“Mày chỉ cần xin tha với bố mày, thì bố mày sẽ ngừng tay ngay!”

“Khốn… khốn kiếp!” Ôn Mạc Ngôn thốt ra được hai từ: “Muốn đánh thì cứ đánh, sao cứ nói lắm thế?”

“Ôn Mạc Ngôn!”

Bạch Thư Hân vội gào to tên của cậu ấy.

Nhìn thấy khóe miệng của cậu từ lâu đã nhiễm máu tươi, thế mà vẫn ngoan cố chống đỡ đến cùng.

“Đừng đánh nữa, xin các người đừng đánh nữa!”

“Đường đường là thế hệ sau của nhà họ Bạch, thế mà cũng sẽ mở miệng xin tha đó!”

Tên to con đó nói với giọng châm biếm.

“Đừng… đừng cầu xin họ, có bản lĩnh thì mày hãy đánh chết tao đi!”

“Mẹ nó, mồm miệng của tên ôn con này sao mà cứng như vậy?”

Tên đàn ông đó tức giận nói, lại hung hăng đá tiếp hai cú lên người cậu. Ôn Mạc Ngôn rên ra tiếng, thân mình cũng trượt rất xa trên mặt đất, cuối cùng bị văng thật mạnh vào góc tường, lúc đó cơ thể khó khăn lắm mới ổn định được.

Người của cậu co quắp lại một chỗ, không phát ra tiếng động nào.

Tên to con đó đi đến xem xét hơi thở trên người cậu, thì thấy cậu ta vẫn còn sống.

Một tên khác thì thả Bạch Thư Hân ra, sau đó cô liền chạy ngay đến trước mặt cậu, rồi đỡ cậu ngồi dậy.

“Anh không sao chứ, Ôn Mạc Ngôn, anh nhìn em đi!”

Cậu ấy không nói gì, tiếng hít thở sớm đã trở nên yếu ớt.

Một tên to con khác nói: “Đi thôi, tốt nhất là đừng gây ra án mạng, nếu không anh cả sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

“Mẹ nó, tên ôn con này đúng là chọc tức người khác mà!” Tên đàn ông nói vẻ bực tức.

Sau đó thì xoay người rời đi.

Bạch Thư Hân nhìn thấy bọn họ không có đóng cửa lại, xem ra thật đúng là muốn thả họ ra.

Cô ấy tranh thủ nâng Ôn Mạc Ngôn dậy, tuy rằng nhìn cậu có vẻ rất gầy yếu, nhưng thân người lại rất nặng, dù sao cũng là đàn ông, khung xương của nam nên mới vậy.

Bạch Thư Hân cố sức mà đỡ cậu dậy, rồi đi một cách khó khăn.

“Ôn Mạc Ngôn.. anh không sao chứ! Anh nói chuyện với em đi được không? Ôn Mạc Ngôn.”

“Anh…” Cậu cố gắng mà nói ra được một chữ, muốn nói một lời để cho cô ấy yên tâm, nhưng còn chưa nói xong, thì trong nháy mắt đã ho ra máu từ trong cổ họng.

Máu…

Cậu ấy thấy được một bãi máu trên mặt đất, rồi cảm thấy đầu choáng váng não như căng ra, mà mỗi một dây thần kinh trên người đều đang đau ê ẩm, lại có thể giữ cho cậu không bị ngất đi.

Cậu dời mắt đi, chớp mắt đầy khó nhọc, rồi nói: “Anh… anh không chết được đâu…”

“Đi, em đưa anh đi đến bệnh viện, anh phải cố gắng lên…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK