“Cũng đúng, vậy mà lại có thể ăn hai lần, hạnh phúc quá. Có món gì ngon vậy anh.”
Ánh mắt của như đang phát sáng. Rất nhanh sau đó bữa sáng đầy đủ sắc hương vị đã được đưa lên. Bánh bao được tạo hình con thỏ, nhìn vô cùng đáng yêu.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy con thỏ thì không kiềm chế được mà nhớ tới một bộ phim mình từng xem, tên là <>.
Trong đó có một đoạn liên quan tới con thỏ.
Hứa Minh Tâm không kiềm chế được mà bật cười.
Cố Gia Huy gõ đầu cô rồi nói: “Cười cái gì?”
“Cố Gia Huy, em hỏi anh. Anh thích phụ nữ làm nũng nịu hay là thẳng thắn?”
“Anh thích em như thế này.”
Cố Gia Huy không hề do dự mà đưa ra câu trả lời.
“Đáp án này của anh rõ ràng là phạm quy rồi.”
“Sao lại tính là phạm quy? Em nũng nịu với anh thì anh dỗ dành em, có gì là không thể?” Hứa Minh Tâm nghe thế nhưng mà không tìm ra sơ hở nào để phản bác.
“Cố Gia Huy, em đoán anh bàn bạc công việc làm ăn với người khác chắn chắn rất ghê gớm. Cái miệng này của anh lấy một địch mười, tàn sát tứ phương.”
“Em cho rằng miệng này của anh chỉ có mỗi tác dụng này thôi à?”
“Miệng… trừ ăn uống nói chuyện ra thì còn tác dụng nào khác chứ?”
Hứa Minh Tâm có chút không hiểu, đúng ngay lúc này, người đàn ông trước mặt đã dùng hành động thực tế nói cho cô biết.
Anh đưa người tới, bàn tay to lớn giữ chặt cổ cô, khiến cô không thể nào đào thoát.
Cánh môi đụng vào nhau, Cố Gia Huy lấy đi đồ ăn sáng cô còn chưa kịp ăn.
“Còn có chức năng này.”
“Anh đoạt thức ăn trước miệng cọp?” “Đần, anh đang hôn em, có thể phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ không hả?”
Cố Gia Huy nói với vẻ bất đắc dĩ.
Đời trước của cô nhóc nhà anh chắc chắn là heo, vậy nên đời này mới có thể tham ăn như thế.
Người khác được nghỉ về nhà đều là đi chơi, cô thì cứ như heo xổng chuồng vậy, nếu không ngăn chặn lại một chút thì có lẽ cái gì cũng có thể nhét vào miệng được.
Hứa Minh Tâm ăn rất thỏa mãn, Cố Gia Huy gõ gõ đầu của cô rồi nói: “Đợi lát nữa phải leo núi, có lẽ anh sẽ không đi chung với em được, phải bảo vệ chính mình cho tốt. Đợi leo tới đỉnh núi rồi lại hội hợp, hiểu chưa?”
“Anh yên tâm đi, anh cũng phải cẩn thận đó.”
Hứa Minh Tâm quay người rời đi, Cố Gia Huy còn định tặng cho cô một cái hôn tạm biệt. Nhưng ai ngờ anh còn chưa kịp nói thì cô nhóc này đã chạy đi mất.
Chẳng chú ý tới anh gì cả.
Hứa Minh Tâm và Bạch Thư Hân cõng ba lô leo núi, đường núi cũng không quá dốc, nhưng trước đó có vài cơn mưa mùa thu nên rất trơn. Có nơi không được ánh nắng chiếu tới còn mọc rêu. Cho nên đường không phải dễ đi cho lắm, phải hai người đỡ nhau mới đi được.
Bạch Thư Hân mang theo rất ít đồ, cô ấy lại nhìn Hứa Minh Tâm mang theo một ba lô vô cùng lớn thì không khỏi nhíu mày: “Cậu chuẩn bị cái gì thế hả, sao mà lại nặng vậy?”