Hai người cậu, một người bên phải còn một người bên trái đỡ một người đi vào. Toàn thân người nọ đều là máu, trên mặt đất còn kéo lê một vệt máu dài.
Cô ngờ ngợ nhận ra khuôn mặt kia chính là chú Ảnh Họa Bì.
“Không… không phải anh nói sẽ không bị người ta đuổi giết sao?” €ô bị những vệt máu tươi kia dọa cho chết khiếp đến mức nói chuyện đều lắp ba lắp bắp.
Cố Gia Huy che mắt cô lại nói: “Đừng nhìn, trước sau mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”
Nhà họ Quý nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, bây giờ mà đến bệnh viện chắc chắn sẽ không kịp. Cũng may trong nhà có mấy người trước kia đã từng đi lính cũng được họ sơ qua về cách chữa bệnh.
Trên người ông ta đều là những vết thương của các loại công cụ tạo thành, mặc dù không bị tổn thương đến tận nội tạng nhưng những vết thương ngoài da to to nhỏ nhỏ ước chừng hơn mười chỗ.
Mỗi một chỗ đều có thể nhìn thấy vết thịt bị rách sâu hoắm.
Những khúc xương trắng hếu lòi ra dày đặc, những miếng da thịt bị rách đầy máu đỏ au khiến người ta cảm thấy ghê rợn.
Nhưng những vết thương đó cũng chưa phải là vết thương trí mạng, thậm chí còn tránh được tất cả những chỗ động mạch. Nhưng người bị chảy nhiều máu như vậy thì cũng sẽ bị mất máu mà chết.
Quý Quốc Định và Quý Mặc Nhiên luống cuống cầm máu.
Một thau nước ấm vừa được bưng vào thì lại đổi thành một thau máu loãng bưng ra.
Hứa Minh Tâm không dám vào mà để Cố Gia Huy vào.
trong chăm sóc.
Còn Quý Khiêm đi mời bác sĩ, Quý Cảnh An đi điều tra toàn bộ chân tướng của sự Tất cả mọi người đều vội vã đi làm hết chuyện này đến chuyện khác, chỉ có Quý Thiên Kim là người phụ nữ trong nhà lại không thể giúp được gì Nếu là người khác mà trong trường hợp của Quý Thiên Kim thì sẽ không thể bình tĩnh được nhưng Quý Thiên Kim lại rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Bà ta cứ bình tĩnh đứng ở cánh cửa cách đó không xa, không hề lùi ra sau mà cũng không hề tiến về phía trước. Cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn một nửa cánh cửa của căn phòng.
Bà ta không hề khóc, thậm chí trong khóe mắt của bà ta cũng không hề ướt.
Nếu không phải nhìn thấy bà ta nắm chặt bàn tay, các gân xanh ở trên mu bàn tay nổi lên và bàn tay thì trắng bệch thì Hứa Minh Tâm còn cho rằng bà ta thật sự rất thờ ơ đến mức.
trái tim cứng như thép nguội.
Cô bước lên, mở những ngón tay kia ra vì sợ dì sẽ làm tổn thương chính bà ta.
Lòng bàn tay của bà ta tái nhợt không còn chút máu nào.
đang từ từ hồi phục, mồ hôi toát ra lạnh ngắt.
Móng tay của bà ta ấn vào rất sâu đến nỗi đâm rách cả da thịt.
“Đà.” Hứa Minh Tâm khẽ gọi mà dường như bà ta không nghe.
thấy gì cả.
Con người ta khi đang đau khổ đến cùng cực thì duong như năm giác quan không còn hoạt động nữa.
“Di rất lo lắng cho chú Ảnh Họa Bì có phải không? Mặc dù ngoài miệng dì nói là không thể tha thứ nhưng trên thực tế khi lơi lỏng phòng bị thì trong tận đáy lòng của dì vẫn muốn ở bên cạnh ông ta có phải không?” Quý Thiên Kim nghe nói thế thì tròng mắt mới thoáng giật giật.
Đôi mắt khô khan của bà ta nhìn Hứa Minh Tâm, dần dần khôi phục lại trấn tĩnh. Đột nhiên bà ta kích động: “Dì không có, dì không muốn ở cùng với ông ta. Ông ta là cái quái gì chứ?”
“Vậy có phải dì rất hận ông ta không?” Cô hỏi ngược lại.