Lúc này, dì Lưu cũng không bảo vệ được mình, cô bảo bà ấy đừng giãy giụa nữa, miễn cho lại đắc tội với La Thanh Nhã.
Cô chủ động đứng ra từ phía sau dì Lưu, La Thanh Nhã lôi cô rời đi.
Dì Lưu lòng nóng như lửa đốt, đợi sau khi Hứa Văn Mạnh rời đi, bà lập tức chất vấn thím Trương.
“Tại sao bà muốn hãm hại cô hai, bà biết rõ cô hai không phải là người như thế mà?”
“Lưu Mai, bà đưng có ngu! Bà còn không nhìn ra sao? Ông chủ không tha cho cô hai!”
“Vì sao, cô Hai cũng là cốt nhục của ông ấy mà!”
“Ai dà, muốn trách thì trách mệnh của cô hai không tốt, muốn gả cho Cố Gia Huy. Tuy mặt ngoài quan hệ của Cố Gia Huy và Cố Triệt là anh em ruột, nhưng thực ra như nước với lửa! Ông chủ thiên vị cô cả, tất nhiên là coi trọng Cố Triệt. Hiện tại có cơ hội lật đổ Cố Gia Huy, bà cảm thấy ông ấy còn quan tâm tới cô Hai sao? Tôi chỉ thức thời mà thôi, bà cũng mau thông suốt đi, lấy lòng cô cả mới tốt!”
“Cô Hai thì mặc kệ sao? Cô Hai bị bọn họ mang đi, còn có thể còn mạng sống sao?” Trái tim dì Lưu run rẩy nói.
Tuy Thím Trương không đành lòng, nhưng nếu mình đã lựa chọn, thì không được phép hối hận.
“Bà cứ tiếp tục như vậy, thì chết như thế nào cũng không biết đâu, tôi khuyên bà nên thông minh một chút! Bà đã vào nhà họ Hứa, vậy bà nên suy nghĩ cho ông chủ và cô Cả. Tôi mặc kệ bà, lời nên nói tôi đều nói rồi!”
Thím Trương vội vã rời đi.
Hứa Minh Tâm bị mang vào nhà La Thanh Nhã.
Cố Triệt đã sớm rời khỏi nhà riêng, ở một biệt thự ở ngoại ô phía tây, hai thế hệ sống cùng nhau.
Những người khác không trở về, ở đây chỉ có người hầu.
La Thanh Nhã túm tóc của cô, kéo cô từ trên xe xuống, sau đó ném mạnh ở trên thảm trải sàn.
Cô chật vật té ngã xuống đất, cô cố nén đau nhức, và hít một hơi khí lạnh.
Không cầu xin, không gào khóc, cô không thể biểu hiện ra dáng vẻ đau khổ gì.
Từ nhỏ đến lớn cô đều cứng rắn, cô nhất định có thể chống đỡ được đến lúc Cố Gia Huy trở về.
La Thanh Nhã thấy dáng vẻ thẳng lưng của cô thì tức lên.
Trực tiếp đá cô một cước, làm cô đau đến mức co người lên.
Bên tai cô truyên đến tiếng chửi rủa của La Thanh Nhã.
Chị ta đang trả thù đang phát tiết, từ sau khi Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy đính hôn, cuộc sống của chị ta không còn suôn sẻ, đều do con đĩ này!
Cô còn tuổi nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh, mà lại vọng tưởng muốn ngồi ngang hàng ngang vế với chị taI Loại đề tiện này, xứng sao?
Chị ta lòng có oán hận, nên mặc dù quyền đấm cước đá không dùng sức lớn, nhưng cũng không phải thứ mà thân thể nhỏ kia của Hứa Minh Tâm có thể thừa nhận.
Giờ này phút này, cô không nhịn được nghĩ đến lúc đầu ở du thuyền, mình bị Trịnh Hoa hành hạ, cũng đau thấu xương như thế này.
Thật ác độc… Một tội danh không có căn cứ, đã muốn mạng của cô!
Lúc La Thanh Nhã đang phát tiết lửa giận, chị ta không nghĩ tới Cố Tử Vị vội vã trở về.
Thấy Hứa Minh Tâm cuộn mình lại, thì vội tiến lên ngăn cản.