Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tuấn nuốt nước bọt, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết. Anh ta bất lực nói: “Anh Trung, nếu như anh dùng khuôn mặt thực sự đối mặt, nói không chừng có thể dùng sắc đẹp để cuốn người ta. Phụ nữ đều là động vật trọng thị giác, thích người đẹp trai. Thêm việc anh cố ý che giấu thực lực của mình, nếu như cô Tâm biết được thân phận cao quý của anh, đừng nói là Ngôn Hải, đến ông nội cậu ta tới đây cũng vô ích thôi, mười người cũng không bõ!”

“Cho nên cậu nói là tôi thua hả?”

Khương Tuấn cố ý nói lảng đi, mãi không chịu nói kết quả.

Cố Gia Huy điềm tĩnh mở mắt, trực tiếp nói ra kết luận cuối cùng.


Khương Tuấn mím môi, nếu anh ta là con gái, chắc chắn sẽ chọn thế.

Thực sự là kết quả quá rõ ràng, nếu như Hứa Minh Tâm có tư duy bình thường, chắc chắn sẽ chọn Ngôn Hải.

Hiếm thấy anh Trung tìm được một cô gái mình thấy thích, chẳng lẽ cứ để người ta bị cướp đi thế sao?

“Anh Trung, không bằng chúng ta nói chân tướng cho cô Tâm. Với điều kiện của anh, chắc chắn cô Tâm sẽ vồ lấy anh ngay.”

“Cậu cảm thấy loại con gái như thế, tôi sẽ ham sao?”

Cố Gia Huy không vui.

Nếu như Hứa Minh Tâm giống như kiểu con gái đó, thấy tiền là sáng mắt ra, muốn gả vào nhà có quyền thế, vậy thì sao Cố Gia Huy anh lại thích được.

Cô rất đặc biệt, cũng rất đơn thuần, mới có thể khiến anh nhận định rằng sẽ không buông tay cả đời này.

Nhưng không ngờ, bây giờ Hứa Minh Tâm lại buôn tay trước.

Cứ nghĩ tới biểu hiện hôm nay của Ngôn Hải, thêm việc hai người họ ôm thơm nhau, lại như một con dao cắm vào tim anh, khiến anh đau đớn.

Anh vốn tưởng rằng, bản thân đã trở thành người có trái tim sắt đá từ lâu rồi.

Không ngờ lại dịu dàng vì cô, đau đớn vì cô.

Phụ nữ… nếu như không có được, kết cục của anh hai, chẳng lẽ không đủ rõ ràng sao?

“Sắp xếp hợp tác với nhà họ Ôn một chút, đặt vé máy bay sớm nhất, tôi muốn đi nước Anh.”

“Vậy còn cô Tâm..”

“Tôi cho cô ấy thời gian suy nghĩ, khi về, dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận.”

Cố Gia Huy hít thở sâu, giọng bình thản, nhưng… vẫn không ngăn được cảm xúc đang run rẩy.

Buông bỏ sự đau đớn cũng tốt, nhưng lại không phải chuyện dễ.

Bên này, Hứa Minh Tâm không gọi được, cũng đành từ bỏ.

Cô chỉ có thể cầu cứu Bạch Thư Hân.

Bạch Thư Hân biết được chuyện Ngôn Hải, lập tức chạy qua.

Hai người họ hẹn nhau ở quán Bar Thời Quang, Hứa Minh Tâm trước giờ chưa từng dính giọt rượu nào bây giờ lại gọi hai chai bia, khi Bạch Thư Hân chưa tới đã ôm chai bia, ngửa đầu uống không ít.


Bạch Thư Hân đi tới, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Minh Tâm thì hơi đau lòng.


“Chuyện gì thế?”


Hứa Minh Tâm nói hết chuyện này ra một lần.


“Cô bé này, đến cùng là cậu thích ai mà cậu cũng không biết à?” Bạch Thư Hân có chút sốt ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK