Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngôn Minh Hi, chuyện ân oán giữa ông và Ngôn Dương thì tôi có thể hiểu được, nhưng ông muốn bạn gái tôi trở thành con dâu nhà ông, e rằng cả đời này cũng không được. Còn chưa đến lượt ông phân xử bạn gái của tôi đâu!”

Cố Gia Huy nheo mắt nói, thấy nguy hiểm cũng không bối rối. Đôi mắt phượng của anh nhìn Hứa Minh Tâm chăm chú, dù trong lòng đang gợn sóng nhưng trên mặt anh không có vẻ bận tâm gì.

Trong lòng Hữa Minh Tâm rất sốt ruột, cô nhìn Cố Gia Huy, miệng của cô bị nhét đồ, không có tí sức lực nào, sau lưng còn có hai tên đàn ông cường tráng vạm vỡ. Cô thật sự không muốn bước vào, cô chỉ định gọi bác sĩ thôi.

“Thế à? Cậu tưởng rằng tôi không dám giết câu sao?”

Ngôn Minh Hi chĩa súng về phía đầu Cố Gia Huy, ác độc mà nói.

Hứa Minh Tâm lập tức sốt sắng, cô liên tục lắc đầu, cố gắng thút thít lên tiếng. Đừng mà… đừng mà.

“Ông còn sức không đấy?” Cố Gia Huy lạnh nhạt hỏi.

Ngôn Minh Hi nghe xong, bỗng dưng giật mình cảm thấy có gì đó không đúng, dường như cơ thể ông ta càng lúc càng mềm oặt đi, không dùng sức được.

Ông ta thầm thấy không ổn, muốn bóp còi súng nhưng ngón tay lại không nghe lời, khẩu súng trên tay rơi xuống đất.

Những người còn lại cũng có phản ứng tương tự, cơ thể mềm oặt rồi cuối cùng ngã hết ra đất.

Thì ra thứ vừa được ném ra ban nãy không phải b, bên trong đã được cho vào một loại hoa được giống như thuốc mê tác dụng mạnh, sau khi bị hít vào từ đường hô hấp sẽ làm tê liệt hệ thống thần kinh của con người.

Cố Gia Huy đã tiêm một mũi dự phòng kháng tác dụng thuốc mê trước đó nên bây giờ có thể tự do hoạt động.Ngôn Dương cũng phát giác cơ thể mình nhữn ra, may mắn có Cố Gia Huy đỡ lấy rồi giao cho đàn em: “Đưa ông ấy đến bệnh viện.”

“Ngôn Minh Hi, tôi từng cảnh cáo Lucia, nếu còn để tôi gặp ông nữa thì ông sẽ không ra về trong yên ồn. Nhưng tôi sẽ không giết ông, bởi vì có người thích hợp làm việc đó hơn tôi.”

Cố Gia Huy bước đến trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi rất không thích người khác để ý người phụ nữ của tôi, ông đáng chết.”

Nói xong, anh giảm mạnh một phát lên mặt ông ta, khiến ông ta thảm hại như một con chó mà bò ra đất.

Sau đó, anh đạp vài cái lên mặt ông ta.

Ngôn Minh Hi đau đớn gào lên, tiếng kêu xé tim xé phổi.

Hứa Minh Tâm nghe thấy tiếng kêu chói tai, giật mình run hết cả người.

Cố Gia Huy thế này… Đáng, đáng sợ quá. Cô trở mắt nhìn sang mà quên cả đứng dậy.

Sau đó Cố Gia Huy bước sang phía cô, sắc mặt hiển hoà, hoàn toàn như hai người khác nhau số với anh của lúc này,Anh giúp cô lấy vật lạ trong miệng ra, còn có dây thừng rồi nói: “Đừng sợ, nếu em rời xa anh thì anh sẽ còn điên cuồng hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần.”

“Em…”

Cô cắn răng: “Không sợ, anh vẫn là Cố Gia Huy mà em yêu nhất.“

Cố Gia Huy nghe xong thì thở hắt một hơi, nắm chặt lấy tay cô.

Anh thà Ngôn Hải ra rồi nói: “Cùng đến bệnh viện đi, nếu cậu còn có ý đồ gì với người phụ nữ của tôi nữa thì chuẩn bị nhập viện luôn đi.”

Ngôn Hải chưa kịp phản ứng, nghĩ đến Thẩm Thanh thì tâm loạn như ma.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK