Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại anh ta chỉ có một suy nghĩ, mang theo tro cốt của Ngọc Diệp, đi đến cùng trời cuối đất, đưa cô đi ngắm nhìn cảnh vật mà trước đây khi còn sống cô không kịp nhìn thấy.

Khoảnh khắc lấy hết can đảm để hỏa táng xác cô, trái tim anh ta cũng bị thiêu rụi trong biển lửa ấy.

Anh ta bảo vệ được một mình Hứa Minh Tâm, nhưng muốn cứu vấn cả nhà họ Cố to lớn thì có chút khó khăn.

Hơn nữa, anh ta không muốn cứu, hiềm khích giữa anh ta và nhà họ Cố cũng không nhỏ.

Đến bây giờ anh ta vẫn còn oán hận vợ mình, nếu không có sự tồn tại của cô, anh ta đã không khổ sở như vậy.

Phó Minh Nam yêu một người yêu đến mức phát điên.

Không có được, vậy thì để cô ấy chết đi, chết một người vân không đủ, bao gồm cả Cố Gia Bảo, Cố Gia Huy, Cố Trường Quân…

Tất cả đều phải chết.

Đây là cái giá mà cô không yêu!

Phó Minh Tước nhìn vết thương trên má Hắc Ảnh, cười nói: “Phải công nhận taynghề của Ảnh Họa Bì rất tốt. Cái mặt nạ da người này giống như thật vậy, bị thương cũng không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì.”

“Cám ơn khen ngợi, ông ta ở dưới Cửu Tuyền sẽ rất vui mừng nghe được sự tán thưởng của anhl”

“Hắc Ảnh, anh có tên không? Đây chỉ là mật danh của bạn, anh không phải đến cả tên cũng không có đúng không?”

“Muốn biết?”

Hắc Ảnh nhướng mày nhìn anh ta, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.

“Tôi thực sự rất muốn biết.”

“Bố nuôi đặt cho tôi một cái tên, Phó Thiết Ảnh”

“Phó Thiết Ảnh vân là sao chép, tôi nghĩ anh là người rõ ràng nhất.”

“Anh không cần nhắc nhở.”

“Anh cam tâm tình nguyện làm con tốt của Phó Minh Nam như thế này?

Ông ta không hề có tình người, anh cho rằng ông ta đối với anh có chút tình cảm cha con nào sao?”

Phó Minh Tước nhịn không được nhắc nhở, anh ta biết rõ Hắc Ảnh rất khó thuyết phục, nhưng anh ta vẫn nhịn không được muốn thử.

Nghe vậy, Hắc Ảnh nheo mắt thật sâu, che đi vẻ mờ mịt bên trong.

“Anh cả, anh nói nhiều quá rồi.”

Phó Minh Tước mím môi khi nghe thấy lời này, không nói nhiều nữa, xoay người rời đi không nhìn lại.

Khi bước ra đến cửa, anh ta không ngờ Hắc Ảnh đã cản bước mình. ‘Anh cả, anh là sát thủ hàng đầu, không bằng tôi dùng một số tiền lớn thuê anh giúp tôi giết một người?”

“Tôi không muốn nhiều tiền, tôi chỉ muốn… nhìn mặt anh, anh có dám giao dịch không?”

Phó Minh Tước nhìn lại cười lạnh, anh ta muốn biết bộ mặt ẩn dưới chiếc mặt nạ này rốt cuộc có hình dạng như thế nào.

Nghe vậy, Hắc Ảnh câu lên một cái nhếch mép, tà ác nói: “Thành giao.”

Mọi người đều có được thứ họ cần, đây là cách mà người thông minh tôn tại.

Mọi chuyện giống như Hắc Ảnh dự đoán, những người được phái đi ám sát Dương Việt đêm qua đã bị phát hiện và thất bại.

Lúc thuộc hạ gọi điện cho anh ta thì anh ta vẫn im lặng không lên tiếng.

“Ông chủ… thuộc hạ làm việc không thành, còn…xin trách phạt.”

“Không phải tôi đã nói sao, nếu anh †a không chết thì người chết phải là anh CON “Ông chủ, thuộc hạ….biết sai rồi, xin ông chủ khai ân lần này, tha cho tôi…”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh đau khổ cầu xin, Hắc Ảnh không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy thật là ôn ào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK