Chăm sóc đứa bé thật sự rất mệt mỏi, nhất là lúc nó quấy khóc lúc nữa đêm, cơ thể cả cô vẫn còn rất yếu buổi tối dứa bé sẽ không ở lại bên cạnh cô.
Cô chỉ mới biết Cố Gia Huy bị thương vào mấy ngày gần đây, bị thương ở ngang thắt lưng, bởi vì không xử lý kịp thời nên đã để lại một vết sẹo rất khó coi. Cô đã nằm ở trong bệnh viện hai tháng nhưng miệng vết thương của Cố Gia Huy chỉ mới kết vẩy không lâu, vết sẹo dài màu đỏ đậm giống như con một sâu róm đang nhe nanh múa vuốt vô cùng hung hăng kiêu ngạo. Cô vô tình nhìn thấy anh đang lén lút trốn một góc để thay băng gạc, trong giây phút đó nước mắt của cô đã tuôn xuống như mưa.
Bảo sao buổi tối Cố Gia Huy không chịu tắm cùng cô.
Bảo sao tối nào đi ngủ đều mặc quần áo rất kín đáo. . Truyện Mạt Thế
Bảo sao không cho phép tay của cô sờ mó lung tung.
Bảo sao mỗi tối đều nằm ở một bên.
Làm sao cô có thể ngốc như vậy chứ, sau khi tỉnh lại bao lâu nay cũng không hỏi xem Cố Gia Huy có bị gì không.
Cô ở ngoài cửa khóc nức nở, không cẩn thận phát ra tiếng nên mới bị anh phát hiện.
Cố Gia Huy biết chuyện đã không thể giấu được nữa chỉ đành nói rõ từng cái một.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy khó chịu muốn chết.
Mặc dù con cái quan trọng, nhưng cô cũng không thể sống với nó cả đời được.
Nếu Cố Gia Huy gặp chuyện gì không may, thế thì cô cũng sẽ không sống nổi.
Anh xoa đầu cô, dịu dàng an ủi, nói răng mình không đau.
Hứa Minh Tâm biết lời này của anh là nói dối.
Đầu là máu thịt, đều có cảm giác đau đớn, sao mà anh lại không cảm thấy đau được chứ?
Sắc đêm dần tối hơn…
Cố Gia Huy mặc áo ngủ nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của cô.
Ngón tay của cô run nhẹ, cô muốn vén quần áo của anh lên để nhìn vết thương nhưng lại bị anh ngăn cản.
“Xấu lắm, vẫn còn chưa bong hết vảy. Đợi một thời gian nữa rồi em hãng xem, có được không?” Hứa Minh Tâm nghe anh nói như thế, đã đến lúc này rồi nhưng anh vẫn quan tâm đến cảm xúc của cô, sợ vết thương của mình sẽ làm cho cô bị sợ.
Bàn tay nhỏ bé của cô năm thật chặt, móng tay ghim vào trong da thịt, cảm giác rất đau.
Cô cắn cánh môi như cánh hoa của mình, bả vai run rẩy, nước mắt không tiếng động gì mà cứ thế vô thức chảy ra.
Cố Gia Huy ôm cô vào lòng thật chặt, nói: “Này, em khóc gì vậy? Không phải anh không có chuyện gì hay sao?”
“Vì sao anh không nói cho em biết hả?”
“Em mới sinh con xong, cơ thể còn rất yếu, cần gì phải phí sức để ý đến vết thương nhỏ này của anh là gì chứ?”
“Vết thương nhỏ ư? Vết thương dài như vậy mà anh còn nói chỉ là vết thương nhỏ sao?”
“Đó là em chưa nhìn thấy vết thương trong ngực anh” Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt trước ngực mình: “Lúc xảy ra chuyện, anh sợ sẽ có người gây khó khăn cho em, anh phải ra ngoài tự mình giải quyết. Anh không thể ở bên cạnh em, một giây kia vết thương trong tim anh như rách dài ra. Anh đợi người trợ giúp đến rồi chạy ngay về, nhìn thấy cả người em đều là máu me, hôn mê bất tỉnh. Lúc đó, vết thương của anh không có cách nào khép lại được”