Dù sao thì chủ cũ của Tạ Quế Anh là Phó Minh Nam, nếu như cô ta thật sự là nội gián thì chẳng phải gia đình họ Cố sẽ gặp nguy hiểm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, chính mình không thể không phòng.
“Nói không chừng, mấy người không nhìn ra cấp bậc mới thật là thông minh”
“Tớ hi vọng cô ta không phải người xấu, hiện tại cô ta đã giàu có quyền thế, cũng đừng được voi đòi tiên nữa”
“Tớ cũng hy vọng vậy, đừng nhắc đến cô ta nữa. Chúng ta vốn là đi mua sắm vui vẻ, nhưng lại bị cô ta làm phiền. Cậu mau ăn nhanh đi, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục mua sắm. Vừa rồi, cô ta xách chiếc túi kia trông thật xấu xí, cậu mang sẽ đẹp hơn, để chị đây sẽ mua cho cậu!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Tạ chủ long ân!” Hứa Minh Tâm rất phối hợp nói.
Cả hai nghỉ ngơi một lúc, rồi lại đi ăn thêm cái gì đó, sau đó lại di chuyển đến trung tâm thương mại tiếp tục chiến đấu.
Khi họ đang đi dạo xung quanh thì không ngờ rằng một số tay súng xông vào, tất cả đều đeo mặt nạ, trên cánh tay thì cột thêm một chiếc khăn thêu màu đỏ, đó là nghi thức đặc thù của họ.
Bọn khủng bố nổi tiếng ở London.
Bây giờ, vậy mà họ lại thực sự gặp phải.
“Mọi người ngồi xuống!”
Người dẫn đầu gầm thét một tiếng, họng súng đen chĩa vào đám đông.
Tất cả mọi người đều sợ tới mức không dám thở mạnh, cả người đều ngồi chồm hổm cúi đầu trên mặt đất.
Sau đó, họ bắt đầu cướp những món hàng xa xỉ có giá trị.
Khi Hứa Minh Tâm nhìn thấy những người này thì mắt cô đã đỏ hoe, nghĩ đến đứa trẻ đã chết thảm thương khi vừa sinh ra.
Nhưng mà cô biết rằng đây là thời điểm nguy hiểm nên cô không thể tùy hứng được.
Cô cố nhịn và trốn sau cây cột cùng Bạch Thư Hân.
Chúng không chỉ vơ vét tiền bạc, đồ đạc mà còn trắng trợn cướp người.
Tìm kiếm những phụ nữ đẹp trên mặt đất và giam giữ tất cả họ.
Mắt thấy đôi ủng của đối phương sắp xuất hiện trước mặt mình thì hai người họ càng cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu.
Đúng lúc này thì trên đầu cô vang lên tiếng cười: “Phụ nữ phương Đông? Nhìn vóc dáng cũng rất khá, ngẩng đầu..”
Khi nghe thấy lời nói đó thì Bạch Thư Hân mạnh mẽ cau mày, đúng là lưu luyến bất lợi mà, sớm biết thì cô ấy đã kéo Tạ Quế Anh đi thêm một lúc.
Hai người họ muốn giả điếc, nhưng mà nòng súng lạnh lẽo đã găm vào đầu họ.
“Ngẩng đầu lên”
Đối phương mất kiên nhẫn.
Họ không còn cách nào khác ngoài việc ngẩng đầu lên chấp nhận số phận của mình.
Đôi mắt của bọn khủng bố sáng lên, hiển nhiên là chúng không ngờ lại gặp phải một món hàng xinh đẹp như vậy.
“Mang đi, hai người này là của tôi!” Người đàn ông nói một cách đắc thắng.
Khi họ bị trói, hắn ta còn sờ vào gò má họ.