Cô chủ nhỏ thật sự rất có bản lĩnh, trước kia là hổ giấy còn bây giờ là hổ thật. Một khi phát huy sức mạnh thì rất oai phong.
Thật đúng là có phong cách của bà chủ quản lý việc nhà mà.
“Tất cả đã hiểu được ý của tôi muốn nói gì chưa?”
“Hiểu… hiểu rõ ạ” Bọn họ đồng thanh đáp lại, giọng nói vẫn còn run run.
“Vậy các người còn muốn uống trà nữa không?”
“Uống”
“Không uống”
“Về đi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà uống trà với mấy người nữa” Hứa Minh Tâm khoát tay, cô lười mà đối phó qua loa với họ.
Bọn họ như được đại xá, một đám tản ra chạy như vịt, lại sợ Hứa Minh Tâm tiếp tục nói chuyện với họ.
Hình tượng bên ngoài của Hứa Minh Tâm vẫn là một cô gái ngoan, hiền lành tốt bụng.
Vừa đủ tuổi hợp pháp thì bị Cố Gia Huy cưới về nhà nên bọn họ khẳng định cô không hiểu biết chuyện gì.
Nhưng xem ra giờ họ đã xem nhẹ cô rồi.
Hứa Minh Tâm uống trà hoa cúc, thanh nhiệt hạ hỏa nên cô đã sớm nguội lạnh với những người này rồi.
Chú An bước lên nói: “Bác sĩ đến rồi ạ, bác sĩ đến kiểm tra”
“Cháu đâu có gọi bác sĩ chứ”
“Cậu chủ dặn dò đợi cô chủ xả giận xong thì gọi bác sĩ đến kiểm tra một chút, tránh cho cô chủ nóng giận quá mà động đến thai khí” Bác sĩ kiểm tra xong thì nói không có vấn đề gì, ngược lại còn nói do trước kia quá áp lực nên bây giờ được xả hết ra khiến sức khỏe còn tốt hơn trước rất nhiều.
Mặc dù lúc cô dạy dỗ bọn họ, nổi trận lôi đình như sư tử Hà Đông nhưng khi cô ghé mắt vào màn hình máy tính thì lại rất sợ sẽ có những tin tức trên mạng gây bất lợi đối với Cố Gia Huy.
Dù sao nhiều cái miệng cầu xin như vậy, còn có một người sợ chết run lẩy bẩy nữa mà. Thật sự cô cũng trở thành người phụ nữ đanh đá quá rồi.
Hao tổn thanh danh của cô chỉ là chuyện nhỏ, làm phiền tới Cố Gia Huy thì cô thấy thật có lỗi.
Nhưng cô quan sát rất lâu cũng không thấy đưa tin tức gì, sau đó thì cô đã nhanh chóng ngủ quên trước màn hình vi tính rồi.
Lúc chập choạng tối thì thím Mai đánh thức cô dậy nói là Ngôn Hải đến.
Cô vô cùng lo lắng chạy vội xuống lầu.
“Anh…” Cô nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Hải mặc bộ đồ tây màu bạc, đứng thẳng lưng không giống với hình ảnh của buổi sáng nay.
Buổi sáng anh ta còn mặc một bộ quần áo tang, buổi chiều liền thay bộ quần áo tang ra để xử lý chuyện của công ty.
Nghe thấy cô gọi thì Ngôn Hải liền quay lại nhìn cô cười dịu dàng.
Nụ cười nà.. khiến cô thấy hoảng hốt.
Đã rất lâu rồi Ngôn Hải không cười như vậy với cô.
Nụ cười này giống như là khi còn ở trường học, nơi đó anh ta thường xuyên chăm sóc cô và thường xuyên xoa đầu cô rồi cười như vậy.
Nụ cười rất ấm áp, khiến cho người ta cảm giác như gió xuân.
“Anh” Cô kích động chạy nhanh tới, cô biết Ngôn Hải trước kia đã trở lại.
Cô chúi đầu vào trong lòng anh ta, còn anh ta cũng đứng vững để giữ ổn định cho thân thể của cô.