Cô không cần mình quan trọng như thế, chắc chắn là Cố Gia Huy không muốn sống nữa rồi, dám nhảy xuống nước trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, anh ấy không cần tính mạng nữa sao?
Cô chết cũng không quan trọng, nhưng nếu anh ấy xảy ra chuyện thì tập đoàn J&C, ông cụ và Cố Yên phải làm sao bây giờ?
Nếu đưa ra so sánh thì mạng của anh còn quan trọng hơn rất nhiều.
“Tôi không thích anh ấy làm như vậy, chỉ chỉ hy vọng anh ấy có thể quan tâm đến bản thân mình hơn.”
“Cô ngốc, có người đàn ông như vậy yêu cậu thì đó là phúc của cậu.”
“Nhưng tôi chết đi cũng không sao, anh ấy mà gặp chuyện không may..” “Ai bảo em chết không quan trọng, em chết thì anh phải làm sao bây giờ?”
Hứa Minh Tâm chưa nói hết câu, không ngờ đã có người cắt ngang lời của cô.
Giọng nói quen thuộc, chỉ có điều có pha thêm một chút khàn khàn.
Hứa Minh Tâm kinh ngạc nhìn đến người vừa tỉnh lại trên giường bệnh, mãi vẫn chưa hồi hồn lại.
Cố Gia Huy tức giận ôm chặt cô vào lòng.
Ngày hôm qua vẫn ôm chưa đủ. Nhìn thấy cô bình an không có việc gì thật sự rất tốt. “Sau này anh không cho phép em nói những lời này nữa, em chết rồi thì anh biết phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh, em phải sống thật tốt thì mới báo đáp được tình cảm hai năm mà anh đã chờ đợi em. Nếu em xảy ra chuyện gì, anh tốn công sức canh chừng lâu như vậy, bồi dưỡng nên một cô vợ nhỏ xinh đẹp, nói mất là mất, anh đây cũng đáng thương quá đi mất.”
Hứa Minh Tâm nghe anh nói vậy thì cũng không biết nên phản bác lại như thế nào. . Đọc 𝒕hê𝐦 nhiều 𝒕ru𝘺ện ở ﹙ 𝘛RuM𝘛R𝗨Ye𝑵.Vn ﹚
Bên cạnh đó Cố Yên đang khẽ nhếch miệng cười, lặng lẽ đi ra khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa lại.
Cô vừa xoay người đã va vào một lồng ngực ấm áp.
Cô ngẩng đầu lên, không ngờ đó lại là Lệ Nghiêm.
“Thân thể của anh còn chưa bình phục, sao lại chạy lung tung thế, anh nên quay về phòng bệnh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Bác sĩ không có ở đây, bệnh nhân rất cô đơn.”
Cố Yên nghe anh nói vậy, nhịn không được cười khúc khích: “Anh không phải là bác sĩ sao?”
“Rất khó để điều trị cho chính mình.”
Lệ Nghiêm nắm tay cô ấy, nói: “Hôm nay thời tiết tốt, em đi ra ngoài phơi nắng với anh một lát. Chúng ta đừng quấy rầy hai người bọn họ. Người khác cũng đừng nghĩ đến chuyện quấy rầy chúng ta.” “Lệ Nghiêm, chúng ta nhanh chóng kết hôn đi!”
Lần này, cô lại nói ra.
Cô suy nghĩ một chút thì thấy vẫn nên cho tránh đêm dài lắm mộng.
Nếu anh ấy đã nhận ra tình cảm của mình thì hôn lễ này lớn hay không lớn thì cũng có liên quan gì lắm đâu?
Cô biết chắc chắn Lệ Nghiêm sẽ không đối xử tệ với cô.
Cho dù hôn lễ là chuyện lớn của đời người, nhưng nghĩ lại chỉ cần chú rể là anh ấy thì cho dù được cử hành ở trong một nhà thờ nhỏ thôi thì cô cũng chấp nhận.
“Anh không muốn bạc đãi em, cháu của em Cố Tử Vị cưới vợ cũng tổ chức phô trương như vậy. Mặc dù nhà họ Bạch sẽ không làm một buổi lễ thô tục như vậy nhưng chắc chắn sẽ không qua loa.”