Anh ta cho rằng Cố Gia Huy mất đi vẻ ngoài thì sẽ không chấp nhận nổi mà đi đánh chết Cố Trường Quân, hay sẽ suy sụp hoàn toàn, như vậy sẽ không còn bất kì uy hiếp nào với anh ta nữa.
Không ngờ… anh lại có bụng dạ thâm sâu đến vậy, giấu kín suốt bốn năm trời.
Có trách thì cũng chỉ trách ban đầu anh ta lại tha cho anh một mạng! “Bây giờ tôi còn sống sờ sờ, còn anh, lại không cách nào vực dậy được nữa.”
“Khốn nạn…”
Cố Triệt còn chưa nói xong, Cố Gia Huy đã đạp anh ta một cái, không đợi anh ta bò dậy, giày da của Cố Gia Huy đã giẫm lên lưng anh ta, dí mạnh vào đó.
Cố Triệt tức giận gào lên, mọi người nghe vậy muốn ra giúp nhưng lại không ai dám tiến lên. “Cảm giác thất bại thảm hại như thế nào? Hả anh trai của em?”
Câu nói này vô cùng lạnh lùng.
Nó còn lạnh hơn cả dao, rét hơn cả băng đá, lạnh hơn cả màn sương trong đêm nay. Cổ Triệt nghe vậy thì tim đập lộc cộc một cái. “Anh cả, anh có muốn trải nghiệm cảm giác của cái chết không? Sự sợ hãi kéo dài miên man ấy, nó sẽ lan ra khắp người…”
Cổ Triệt nghe thấy lời nói lạnh như băng của anh, anh ta cảm thấy nổi hết cả da gà da vịt.
Vào chính lúc này, anh ta cảm nhận có một thứ lạnh lẽo đang dí lên đầu anh ta…
Là súng…
Sau khi Cổ Triệt cảm nhận được sự lạnh lẽo của súng, cả người anh ta đều run lên. “Cổ… Cố Gia Huy, anh đừng có làm loạn đấy, anh dám bóp súng cò không? Anh dám ở ngôi nhà này mà nổ súng sao?”
Cổ Triệt không tin anh thật sự sẽ làm vậy, nếu như anh thật sự muốn giết anh ta thì sớm đã ra tay rồi, hà tất phải đợi tới bây giờ.
Anh ta không sợ chết, kích động Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy cũng không chút do dự, thẳng thừng nổ một phát vào bắp đùi anh ta.
Máu bắn ra như hoa nở. “A…”
Cố Triệt phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết, anh ta ôm chặt lấy đôi chân bị thương của mình.
Cố Gia Huy chậm rãi thu súng lại, khóe miệng nở một nụ cười khát máu. “Hành hạ một người thì có vô số cách, khiến anh chết một cách dễ dàng thì lợi cho anh quá mà. Anh hai quay về định báo cáo chuyện hôn sự của mình với bố ruột anh ấy, bọn họ cũng có cả con luôn rồi, nhưng anh đã làm cái gì hả?”
“Anh hại cả nhà bọn họ chìm trong bóng tối, cả nhà bị sát hại, tôi cũng phải từ từ mà hành hạ anh. Cố Triệt, anh cứ từ từ cảm nhận cảm giác ngã từ trên cao xuống đi, những ngày tháng như này còn dài lắm.”
Cố Gia Huy quay người rời đi.
Cố Triệt phát ra tiếng kêu phẫn nộ, không quan tâm, nhưng anh ta lại không làm được gì, Cố Gia Huy còn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Cố Gia Huy thẳng thừng kêu người đưa anh ta đến bệnh viện, căn nhà cũng được sạch sẽ hơn mấy phần.
Anh cũng đưa ông nội tới bệnh viện, hai người ở cạnh nhau thì anh cũng dễ chăm sóc hơn.
Ông nội không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là do tuổi tác đã cao rồi, không chịu nổi sự hành hạ như thế này nữa.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại mãi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bác sĩ kiểm tra ra được trong não cô có một cục máu đọng nhỏ, có lẽ có liên quan đến vết thương ở thái dương và cái tát kia nữa.