“Hứa Minh Tâm à, tôi không muốn đối đầu với em, đồng thời tôi cũng không muốn rời xa em. Bây giờ, em ly hôn với Cố Gia Huy thì tôi sẽ theo đuổi em. Một ngày không được thì mười ngày. Mười ngày không thành thì một năm. Một năm vẫn chưa thì mười năm”
“Ngày qua ngày, năm qua năm, dù †im của em là băng là giá thì cũng bị ngọn lửa của tôi làm tan chảy.”
“Diên à, anh quá cố chấp!”
Cô không biết nói gì.
“Có phải kiếp trước do tôi không đủ cố chấp nên mới vuột mất em chăng?
Cho nên đời này, tôi sẽ không buông †ay. Em chính là ánh sáng của cuộc đời tôi, sao tôi có thể buông tay, tặng em cho người khác. Nếu do ông trời an bài, vậy tôi muốn… em sẽ sớm yêu tôi.”
Cô há miệng, do dự muốn nói.
Trong lòng cô đã chứa một người, sao có thể dung thêm người thứ hai?
“Bây giờ em không cần nói đáp án cho tôi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Cô mím môi im lặng bởi bản thân cô chẳng có lời nào để nói.
Sau khi Hứa Minh Tâm ăn sáng xong, cô cảm thấy hơi say sóng, chắc có lẽ vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc.
Cô trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi, mà cậu ấy cũng trở về buồng điều khiển.
Vốn dĩ cậu ấy định tự cầm lái lại bất ngờ gặp William.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi rất quen thuộc với những hòn đảo xung quanh London này. Để tôi lái thuyền cho cậu không phải tốt hơn sao?”
“Anh lên đây bằng cách nào?”
Diên lạnh lùng nói.
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đề nghị tiếp theo đây. Tôi biết rõ kế hoạch giữa cậu và Cố Gia Huy, khi đó cậu muốn tôi giúp đỡ Hứa Minh Tâm nhưng ai biết Phó Minh Tước nhảy ra chặn trước. Cũng không sao, kế hoạch vấn tiến hành thuận lợi, Cố Gia Huy chờ thuốc giải, trải qua thời gian một tháng xong xuôi nhưng anh ta đầy lòng tham muốn tìm tận Cốc, phải bắt cho bằng được người đứng sau Tạ Quế Anh”
“Đáng tiếc sau lưng Tạ Quế Anh chẳng có ai. Không ngờ đường đường Cố Gia Huy thông minh cả đời lại trở nên ngu nCốc như lúc này. Bây giờ, cơ thể của anh ta càng ngày càng tệ, càng ngày càng xuống dốc. Tránh né người phụ nữ Tạ Quế Anh để thủy chung với người phụ nữ kia. Haiz, đều là đàn ông mà, cần gì phải khổ thế này! Ở thời cổ đại, bá tước nào mà chẳng vài ba cô vợ? Phương đông cũng tương tự đó thôi?”
“Huống chi, không ai biết việc này, không biết thì coi như chẳng có chuyện gì đúng không?”
William khinh thường nói, vuốt sóng mũi, đôi mắt đen láy đang giải thích cho Diên nghe.
Diên nhíu chặt mày, giọng nói lạnh lẽo: “Anh nói nhiều đến thế, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Nhân lúc anh ta bị bệnh thì xử gọn, cậu hiểu đạo lý này chứ? Chỉ khi Cố Gia Huy chết thì Hứa Minh Tâm mới thuộc về cậu. Mà ra tay vào lúc này, chắc chắn Hứa Minh Tâm sẽ không nghỉ ngờ cậu đâu! Cơ thể của anh ta mà không chữa trị kịp thời thì chết là cái chắc. Đến lúc đó, Tạ Quế Anh chính là hình nhân thế mạng, cho dù Lệ Nghiêm bên cạnh anh ta cũng không tìm ra sơ hở gì!”
“Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành chuyện này một cách êm đẹp, thấy thế nào?”
“Ai cho anh lá gan đói”
Diên cau mày, nghiệm nghị quát lớn.
William chẳng buồn cậu ấy tức giận, giơ ngón tay chỉ vào ngực cậu ấy, nơi trái tim đang đập.
“Ngày qua ngày, năm qua năm, dù †im của em là băng là giá thì cũng bị ngọn lửa của tôi làm tan chảy.”
“Diên à, anh quá cố chấp!”
Cô không biết nói gì.
“Có phải kiếp trước do tôi không đủ cố chấp nên mới vuột mất em chăng?
Cho nên đời này, tôi sẽ không buông †ay. Em chính là ánh sáng của cuộc đời tôi, sao tôi có thể buông tay, tặng em cho người khác. Nếu do ông trời an bài, vậy tôi muốn… em sẽ sớm yêu tôi.”
Cô há miệng, do dự muốn nói.
Trong lòng cô đã chứa một người, sao có thể dung thêm người thứ hai?
“Bây giờ em không cần nói đáp án cho tôi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Cô mím môi im lặng bởi bản thân cô chẳng có lời nào để nói.
Sau khi Hứa Minh Tâm ăn sáng xong, cô cảm thấy hơi say sóng, chắc có lẽ vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc.
Cô trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi, mà cậu ấy cũng trở về buồng điều khiển.
Vốn dĩ cậu ấy định tự cầm lái lại bất ngờ gặp William.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi rất quen thuộc với những hòn đảo xung quanh London này. Để tôi lái thuyền cho cậu không phải tốt hơn sao?”
“Anh lên đây bằng cách nào?”
Diên lạnh lùng nói.
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đề nghị tiếp theo đây. Tôi biết rõ kế hoạch giữa cậu và Cố Gia Huy, khi đó cậu muốn tôi giúp đỡ Hứa Minh Tâm nhưng ai biết Phó Minh Tước nhảy ra chặn trước. Cũng không sao, kế hoạch vấn tiến hành thuận lợi, Cố Gia Huy chờ thuốc giải, trải qua thời gian một tháng xong xuôi nhưng anh ta đầy lòng tham muốn tìm tận Cốc, phải bắt cho bằng được người đứng sau Tạ Quế Anh”
“Đáng tiếc sau lưng Tạ Quế Anh chẳng có ai. Không ngờ đường đường Cố Gia Huy thông minh cả đời lại trở nên ngu nCốc như lúc này. Bây giờ, cơ thể của anh ta càng ngày càng tệ, càng ngày càng xuống dốc. Tránh né người phụ nữ Tạ Quế Anh để thủy chung với người phụ nữ kia. Haiz, đều là đàn ông mà, cần gì phải khổ thế này! Ở thời cổ đại, bá tước nào mà chẳng vài ba cô vợ? Phương đông cũng tương tự đó thôi?”
“Huống chi, không ai biết việc này, không biết thì coi như chẳng có chuyện gì đúng không?”
William khinh thường nói, vuốt sóng mũi, đôi mắt đen láy đang giải thích cho Diên nghe.
Diên nhíu chặt mày, giọng nói lạnh lẽo: “Anh nói nhiều đến thế, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Nhân lúc anh ta bị bệnh thì xử gọn, cậu hiểu đạo lý này chứ? Chỉ khi Cố Gia Huy chết thì Hứa Minh Tâm mới thuộc về cậu. Mà ra tay vào lúc này, chắc chắn Hứa Minh Tâm sẽ không nghỉ ngờ cậu đâu! Cơ thể của anh ta mà không chữa trị kịp thời thì chết là cái chắc. Đến lúc đó, Tạ Quế Anh chính là hình nhân thế mạng, cho dù Lệ Nghiêm bên cạnh anh ta cũng không tìm ra sơ hở gì!”
“Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành chuyện này một cách êm đẹp, thấy thế nào?”
“Ai cho anh lá gan đói”
Diên cau mày, nghiệm nghị quát lớn.
William chẳng buồn cậu ấy tức giận, giơ ngón tay chỉ vào ngực cậu ấy, nơi trái tim đang đập.