Đúng lúc này, Khương Tuấn lái xe phía trước thực sự không nhịn được nữa.
“Vợ tôi đưa con về quê, thế mà các người lại bắt nạt tôi nhân lúc cô ấy đi vắng như thế này à?”
Nghe vậy, Cố Gia Huy không nhịn được hung hăng trừng mắt: “Nếu như cậu lại phá hủy bầu không khí thì tôi sẽ để Thanh Huyền đi công tác, để cậu ở nhà trông con”
“Ừm… thưa anh, anh coi như tôi chưa nói gì đi.”
Lúc mới đầu vụ việc này là một cú đánh lớn đối với Cố Linh, nhưng do Hứa Minh Tâm làm rõ, sau đó phía cảnh sát xác nhận rằng nó không liên quan gì đến Cố Gia Huy, từ đó thị trường chứng khoán của Cố Linh đã tăng trưởng với tốc độ chưa từng có, càng ngày càng có nhiều người mua hơn.
Hứa Minh Tâm rất tò mò không biết rốt cuộc ai là người đứng sau tất cả chuyện này, rõ ràng đã hại cả một cái mạng.
Dù không đạt được mục đích nhưng con người không thể từ cõi chết trở về, dù sao đó cũng là một kiếp hồng nhan.
Cô định chu toàn cho cô ấy, để cô ấy sống thật tốt với con mình, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
€ô hỏi thăm Cố Gia Huy thì mới biết được người đứng sau vụ việc này giở trò quỷ là Lucia.
Những kẻ khủng bố tấn công gần đó, cũng là thủ đoạn của cô ta.
Biết được tin này, toàn thân cô lạnh run.
Rõ ràng trong phòng đã mở điều hòa không khí, đủ ấm áp nhưng cô vẫn có cảm giác như đang ở trong hầm băng.
Hóa ra Lucia mới là hung thủ sát hại con trai mình.
Bàn tay nhỏ bé lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm, siết thật chặt.
Nếu như lúc này Lucia ở trước mặt, chắc chắn cô sẽ nhảy.
lên nhào tới cắn đứt cổ cô ta.
Nỗi đau mất con thật sự quá nặng nề.
Ngoài ra, cô cũng biết được bọn khủng bố định gây rối trong thành phố nhưng có người đã tiết lộ bí mật từ trước, bọn khủng bố còn chưa kịp đi đã bị người phát hiện ra nơi chúng ẩn náu nên đã xảy ra bạo loạn.
Nếu cô nhớ không lầm, trong tay Phó Minh Tước có một bộ phận thế lực khủng bố.
Vậy vấn đề này lẽ nào có liên quan gì đó đến anh ta?
Cô biết mình không nên suy đoán ác ý, nhưng cô thực sự không thể kiểm soát việc nảy sinh ý tưởng này.
Khi con người ta tức giận quá mức thì suy nghĩ sẽ đi đến cực điểm, nhưng cô không còn có thể kiềm chế được nữa.
Cô không kìm nén được, run rẩy bấm số điện thoại của Phó Minh Tước.
Sau khi đối phương trả lời, khoang mũi phát ra âm thanh nghỉ hoặc, rõ ràng không ngờ mình lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta.
“Phó Minh Tước” Cô lạnh lùng đọc tên anh ta.
Khi Phó Minh Tước nghe thấy giọng điệu này, trái tim không khỏi chùng xuống.
“Nghe nói con của cô mất rồi nên tôi không dám làm phiền, sợ cô khó chịu thêm, sao hôm nay tự nhiên lại đến tìm tôi vậy?”
“Tôi chỉ muốn hỏi, anh có tham gia vụ náo loạn gần bệnh viện của nhà họ Ôn không? Tôi chỉ muốn biết sự thật, đừng nói dối tôi”