Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ à, không còn sớm nữa, con tiễn mẹ xuống dưới”

“Được rồi, vậy con cứ suy nghĩ cho cẩn thận, mấy ngày nữa rồi trả lời mẹ cũng được”

“Vâng”

Cố Gia Huy tiễn bà xuống dưới, sau đó giao bà cho Tạ Quế Anh.

Khi Tạ Quế Anh vừa có ý định kéo bà đi thì bị Cố Gia Huy gọi lại.

“Bác sĩ Quế Anh, cô với bác sĩ Edward vẫn ổn chứ?”

“Tốt … vẫn tốt lắm”

Tạ Quế Anh không hiểu được ý tứ của Cố Gia Huy, tự dưng đang yên đang lành lại hỏi về chuyện của cô và Edward chứ?

“Thế mẹ tôi có biết hai người đang yêu nhau không?”

“Hả? Hai người đang yêu nhau sao?” Mẹ của Cố Gia Huy nghe thấy vậy liền trừng lớn mắt, đây là chuyện hoàn toàn vượt ra khỏi sự hiểu biết của bà về Tạ Quế Anh.

Tạ Quế Anh nghe thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, cô ta rất muốn quên đi chuyện này.

Cô ta bình tĩnh quay về phía mẹ của Cố Gia Huy nói: “Bà không biết chuyện này sao? Tôi với bác sĩ Edward bình thường đều dính nhau như sam mà?”

“Vậy … vậy sao?” Bà chủ Cố nghi ngờ hỏi.

“Lúc nãy mẹ còn nói đùa với tôi, rằng muốn tôi li hôn để lấy cô đấy, xem ra bệnh của mẹ để lại di chứng có vẻ nặng đấy. Mẹ à, bây giờ mẹ nghe rõ rồi chứ, bác sĩ Quế Anh đã có bạn trai rồi, con cũng có vợ rồi, nên mẹ đừng có gán ghép bọn con nữa! Con thì không sao cả, dù sao cũng là người nhà, cứ coi như lời nói đùa là được rồi. Nhưng nếu như lời này truyền tới tai bác sĩ Edward, chỉ sợ cậu ta sẽ tức giận đó”

“Bác sĩ Quế Anh, sau này cô phải nhắc nhở mẹ tôi nhiều một chút, cô là hoa đã có chủ rồi, tránh việc mẹ tôi cứ phải lo lắng cho việc chung thân đại sự của cô, bà cứ lo răng cô không gả đi được, dù sao thì cô cũng là người thân thiết nhất với bà ấy mà”

“vậy sao? Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý. Bà chủ Cố cứ luôn đùa tôi như vậy, thật là ngại quá”

“Không sao, mau quay về đi, chú ý an toàn”

Cố Gia Huy nhàn nhạt nói, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.

Tạ Quế Anh liền mang theo bà chủ Cố rời đi, trong lòng vẫn luôn buồn bực không thôi.

Vốn dĩ định dùng Edward để ngăn cản phiền phức, vậy mà giờ đây lại thành ra tự lấy đá đập vào chân mình.

Xem ra giờ đây lời nói của bà chủ Cố cũng không còn tác dụng nữa rồi, phải nghĩ cách khác thôi.

Cố Gia Huy nhìn theo chiếc xe cho tới khi nó khuất hẳn, sau đó rút điện thoại ra gọi điện.

Lệ Nghiêm nghe điện thoại rồi nói: “Hừ, sao lại nghĩ tới tôi rồi vậy?

“Có chút vấn đề liên quan tới bệnh lí, cần cậu giải đáp giúp”

“Vấn đề gì?”

“Một người trước nay vẫn luôn rất dịu dàng đột nhiên trở nên nóng nảy, lời nói cũng trở nên quá khích, có thể nổi giận bất cứ lúc nào, những chuyện này có phải là do thuốc gây ra không?”

“Có một số loại thuốc kích thích thần kinh có thể gây ra những phản ứng như vậy, ví dụ như dùng thuốc ngủ, thuốc gây ảo giác hay là thuốc an thần trong một thời gian dài, những loại thuốc này đều có tác dụng phụ rất nghiêm trọng. Còn nữa, còn có ma túy, có thể khiến cho thần trí của con người trở lên hỗn loạn khiến họ biến thành một người hoàn toàn khác so với bình thường”

“Anh em tốt, xem ra có chuyện cần tới sự giúp đỡ của cậu rồi đây, chuẩn bị một chút đi nhé”

Cố Gia Huy nói với vẻ sâu xa, ngay lúc đó, ánh mắt liền dần trở nên đáng sợ.

Hứa Minh Tâm pha xong ấm trà hoa, quay lại đã không thấy bóng dáng hai người bọn họ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK