“Thế là mỗi lần em đi ăn với anh đều chưa từng ăn no à?”
Cố Gia Huy nhận ra vấn đề này thì nhíu mày, trái tim anh có chút sụp đổ.
Anh đường đường là một người đàn ông mà dạ dày còn nhỏ hơn cả vợ mình là sao?
Hứa Minh Tâm nghe thế thì gật đầu với vẻ ngại ngùng.
Có lẽ là do trước kia cô đã bị đói quá nhiều lần. Còn nhớ Hứa Đức Thẳng dẫn mẹ con HứaAn Kỳ đi chơi rồi để cô ở nhà một mình.
Người hầu có nhớ thì nấu cơm, không thì mặc kệ cô. Cô không chết đói là đã may lắm rồi.
Từ đó về sau cô ăn được rất nhiều, có thể là bị ám ảnh rồi.
Cô sợ mình không ăn nhiều một chút thì bữa tiếp theo không biết ở đâu, có khi sẽ chết đói.
Bởi thế nên cô thề, sau này có tiền rồi thì chuyện cô làm đầu tiên chính là không được để cho cái bụng của mình đói.
Nhưng cô cảm thấy rằng con gái quá tham ăn sẽ để cho người khác cười chê.
Bởi vậy nên khi ăn cơm trước mặt người khác cô đều khống chế lượng cơm của mình, nhất là khi đi ăn chung với Cố Gia Huy.
Trước kia cô còn không biết là anh có tiền, luôn lo rằng nếu như anh biết mình ăn nhiều như thế thì sẽ chê cô. Cho nên mới im lặng giấu diếm.
“Em sợ anh chế em ăn nhiều, lỡ đâu anh sợ em ăn sạt nghiệp của anh rồi anh chạy thì làm sao bây giờ?”
Hứa Minh Tâm nói một cách đáng thương: “Hơn nữa ăn cơm với anh có áp lực lớn lắm, còn phải chú ý lễ nghi. Em cố ý xem, người ta nói quý tộc ăn cơm phải nhau hai mươi lần rồi nuốt mới tính là lễ phép. Còn có cơm Tây, cơm Thái…”
“Nhiều lắm đó.”
“Ai bảo em nhớ mất chuyện này?”
“Lỡ đâu sau này kết hôn, anh dẫn em đi mời rượu mà em bị người khác cười thì sao chứ? Hay là anh cảm thấy em không được nên muốn giấu em đi chứ gì?”
“Cho dù có giấu em đi thì đó cũng là nhà vàng giấu người đẹp.”
“Em thích nghe mấy lời này, em vốn là người đẹp mà.”
“Hứa Minh Tâm, em đúng là để anh lau mắt mà nhìn đấy nhé, vậy mà em còn ăn nhiều hơn đàn ông! Em là quỷ chết đói đầu thai à?”
“Không phải là heo sao?” Hứa Minh Tâm nháy mắt rồi nói với vẻ vô tội.
“Có gì khác nhau à?”
“Có chứ, heo cũng đáng yêu mà, giống như heo guinea!”
“Con heo Guinea này có thể dán lên bốn chữ.”
“Chữ gì?”
“Heo đợi làm thịt.”
Cố Gia Huy nói một cách bất đắc dĩ.
Hứa Minh Tâm nghe thế thì chu môi rồi nói: “Nếu như anh không muốn em anh hết lương thực nhà anh thì em không ăn nữa. Em cũng là người có nguyên tắc chứ! Dù sao thì đi chung với anh là ăn không đủ no cũng chẳng phải là chuyện một hai lần nữa rồi.”