“Em sợ nhất là để anh trở thành một thói quen của em, sợ rằng em sẽ quen với sự tồn tại của anh, quen với sự ân cần chiều chuộng của anh. Nếu nhỡ đâu có một ngày anh không đối xử tốt với em nữa, em biết phải làm sao?”
“Nhưng… tất cả điều này đã trở thành thói quen rồi.
“Em có dũng khí cho anh sự tự do, để anh rời đi, nhưng em không có dũng khí buông tha cho chính mình”
Đây mới là điều khiến cô buồn nhất.
Cô có thể vui vẻ nói ra lời chia tay và cũng sẽ chân thành chúc cho anh hạnh phúc.
Nhưng cô không thể thoát ra khỏi bóng tố Thời gian thật sự có thể chữa lành mọi thứ, nhưng… vết sẹo thì mãi mãi tồn tại.
Cố Gia Huy nghe những lời cô nói xuất phát từ tận đáy lòng mình, trong lòng anh chợt cảm thấy ấm áp.
Lo lãng suốt cả đêm, đổi lại sự ấm áp thế này cũng đáng.
Anh cúi người, hôn lên lông mi của cô, lau khô những giọt nước mắt trên mặt cô.
“Thói quen này sẽ tồn tại suốt đời, vì vậy đừng lo lắng”
“Thật sự có thể sao? Em sợ… một ngày nào đó anh sẽ rời xa em.”
Cô nắm chặt tay anh, như thể chỉ cần cô buông tay là anh sẽ biến mất ngay lập tức.
“Sẽ không, trừ khi anh chết”
“Đừng nói đến chết hay không chết, không may mắn”
“Được, chúng ta đều sẽ sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi, bên nhau hạnh phúc đến già”
Hứa Minh Tâm ở trong bệnh viện không được bao lâu thì đã chuyển về rồi.
Và cô ấy vẫn nghĩ đến chuyện anh là chiếu cũ hay là chiếu mới, chuyện này cứ canh cánh trong lòng cô mãi.
Dẫn đến khoảng thời gian này cô không muốn tiếp xúc với Cố Gia Huy quá thân mật.
Lúc nào cũng cảm thấy việc bọn họ ôm hôn, Lucia cũng đã từng làm với anh, khiến cô vô cùng lo lắng.
Cố Gia Huy cũng rất bất lực, anh không có bãng chứng nên không thể chứng minh mình trong sạch Anh nói rằng đây chắc chắn là lần tồi tệ nhất đối với cậu bé của anh.
Rõ ràng anh còn chưa có cơ hội xuất trận đã bị nghi ngờ là chiếu cũ.
Chỉ có anh mới biết nỗi đau trong lòng mình.
Mặc dù Hứa Minh Tâm bị thương, lúc ở nhà nghỉ dưỡng cô cũng không chịu nghỉ ngơi, bận rộn làm những món ăn mới.
Nhưng Cố Gia Huy vẫn bận rộn như trước, cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn về nhà sớm để dùng bữa với cô và trên đường về mua chút đồ ăn vặt mang về cho cô.
€ó lộc ăn nhất vẫn là Kỷ Hồng Thanh, có đầu bếp ở nhà việc giảm cân là điều không thể.
Mắt nhìn thấy ngày hai mươi hơn tháng tám, bọn họ cũng phải chuẩn bị về rồi, dù sao thì cũng cần chuẩn bị rất nhiều thứ cho đám cưới Tin tức về đám cưới của họ đã lan truyền khắp Đà Nẵng.
Một ngày trước khi trở về nước, Kỷ Hồng Thanh gõ cửa phòng làm việc của Cố Gia Huy “Tìm tôi có chuyện gì sao? Thiếu tiền à?”