Mấy ngày nằm viện viện phí điều do Hứa Minh Tâm thanh toán, số tiên đó khoảng ba mươi lăm triệu.
Số tiền kia nhất định phải trả.
Cô đang tính toán mà quên nhìn đường, không nghĩ là đụng phải một người trước mặt.
Là một người đàn ông cùng phụ nữ, thân hình người phụ nữ gầy gò ngã lui về phía sau.
Bỗng… cơn đau đớn không ngờ ập đến, cô rơi vào một cánh tay rắn chắc.
Cô ngạc nhiên nhìn người tới, đồng tử chợt co rút lại.
Đôi mắt này…..
Thật sự rất quen thuộc!
Cô sợ hãi, không có cách nào khôi phục lại tinh thân, thì đối phương lại kịp phản ứng, buông cơ thể của cô ra.
“Cô không sao chứ?”
Giọng trầm thấp nói, có chút nghiêm trọng.
Lúc này Châu Vũ mới có thể khôi phục lại tinh thần, ý thức được bản thân đã thất lễ.
Cô liên tục lắc đầu, nói chuyện có chút lắp bắp: “Cái kia…… Tôi, tôi không sao, anh…..Anh không sao chứ?”
“Cô bị cà lăm ư?”
Đối phương đánh giá cô, tò mò nói.
“Không, không phải……Đương nhiên…..không phải…”
Cô liên tục khoát tay, càng nói càng cà lăm.
Người này rất giống Dương Việt, không phải gương mặt và ngũ quan, mà là hình dáng của đôi mắt, bên trong còn có ánh sáng chói lọi.
Nhìn kỹ lại, thân thể cao ráo cũng có chút tương tự, giọng nói nghe rất hay, có chút đôn hậu và du dương.
Vừa mới nhìn thoáng qua, cô thiếu chút nữa cho rằng Dương Việt chết đi sống lại.
“Xin chào.”
Khóe miệng người đàn ông giơ lên, lộ ra nụ cười sáng lạng.
Thậm chí còn đưa tay sờ lên đầu của cô, vuốt vuốt mái tóc mềm như nhung.
“Em gái, lần sau đi đường chú ý một chút, cúi đầu nhìn vật khác rất nguy hiểm.”
“Tôi…. Tôi không cố ý…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, vẫn là lắp bắp, Châu Vũ có chút ngượng ngùng, rối quá sắc mặt chợt đỏ lên, dứt khoát ngậm miệng lại, bởi vì là quá xấu hổ chết người ta rồi!
“Lần sau nhớ kỹ là được, tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Anh cười nhạt, ánh sáng buổi sớm chiếu lên người anh, làm cho cả người đều tỏa ra hơi ấm ấp hòa thuận.
Châu Vũ nhìn thấy anh cười, có nhiều chỗ không giống với Dương Việt, nhưng… lại có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Cơ thể anh nồng nàn mùi nước hoa nam nhàn nhạt, giống như…. hoa chuông.
Không mặc âu phục, mà khoác áo khoác mỏng, áo len cổ cao màu đen, cả người tràn ngập vẻ sang trọng, mặc dù có chút giản dị, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất.
Anh và Dương Việt rõ ràng là hai loại cảm giác khác nhau, Dương Việt chín mực, cho người khác cảm giác là quý ông quyền lực, có sức hấp dẫn khó dùng lời để tả.
chắn thận trọng, làm việc có chừng Tại sao cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, trên người anh có loại hơi thở hấp dân bản thân, hơi thở rất giống với Dương Việt.
Số tiền kia nhất định phải trả.
Cô đang tính toán mà quên nhìn đường, không nghĩ là đụng phải một người trước mặt.
Là một người đàn ông cùng phụ nữ, thân hình người phụ nữ gầy gò ngã lui về phía sau.
Bỗng… cơn đau đớn không ngờ ập đến, cô rơi vào một cánh tay rắn chắc.
Cô ngạc nhiên nhìn người tới, đồng tử chợt co rút lại.
Đôi mắt này…..
Thật sự rất quen thuộc!
Cô sợ hãi, không có cách nào khôi phục lại tinh thân, thì đối phương lại kịp phản ứng, buông cơ thể của cô ra.
“Cô không sao chứ?”
Giọng trầm thấp nói, có chút nghiêm trọng.
Lúc này Châu Vũ mới có thể khôi phục lại tinh thần, ý thức được bản thân đã thất lễ.
Cô liên tục lắc đầu, nói chuyện có chút lắp bắp: “Cái kia…… Tôi, tôi không sao, anh…..Anh không sao chứ?”
“Cô bị cà lăm ư?”
Đối phương đánh giá cô, tò mò nói.
“Không, không phải……Đương nhiên…..không phải…”
Cô liên tục khoát tay, càng nói càng cà lăm.
Người này rất giống Dương Việt, không phải gương mặt và ngũ quan, mà là hình dáng của đôi mắt, bên trong còn có ánh sáng chói lọi.
Nhìn kỹ lại, thân thể cao ráo cũng có chút tương tự, giọng nói nghe rất hay, có chút đôn hậu và du dương.
Vừa mới nhìn thoáng qua, cô thiếu chút nữa cho rằng Dương Việt chết đi sống lại.
“Xin chào.”
Khóe miệng người đàn ông giơ lên, lộ ra nụ cười sáng lạng.
Thậm chí còn đưa tay sờ lên đầu của cô, vuốt vuốt mái tóc mềm như nhung.
“Em gái, lần sau đi đường chú ý một chút, cúi đầu nhìn vật khác rất nguy hiểm.”
“Tôi…. Tôi không cố ý…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, vẫn là lắp bắp, Châu Vũ có chút ngượng ngùng, rối quá sắc mặt chợt đỏ lên, dứt khoát ngậm miệng lại, bởi vì là quá xấu hổ chết người ta rồi!
“Lần sau nhớ kỹ là được, tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Anh cười nhạt, ánh sáng buổi sớm chiếu lên người anh, làm cho cả người đều tỏa ra hơi ấm ấp hòa thuận.
Châu Vũ nhìn thấy anh cười, có nhiều chỗ không giống với Dương Việt, nhưng… lại có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Cơ thể anh nồng nàn mùi nước hoa nam nhàn nhạt, giống như…. hoa chuông.
Không mặc âu phục, mà khoác áo khoác mỏng, áo len cổ cao màu đen, cả người tràn ngập vẻ sang trọng, mặc dù có chút giản dị, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất.
Anh và Dương Việt rõ ràng là hai loại cảm giác khác nhau, Dương Việt chín mực, cho người khác cảm giác là quý ông quyền lực, có sức hấp dẫn khó dùng lời để tả.
chắn thận trọng, làm việc có chừng Tại sao cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, trên người anh có loại hơi thở hấp dân bản thân, hơi thở rất giống với Dương Việt.