“Trên đời này không có hai Ngọc Diệp, có lẽ…Sẽ có…
Cuối cùng những gì định nói lại nuốt lại, khiến cô cũng không nghe ra ý nghĩa câu nói.
Hứa Minh Tâm mím môi, cô chưa từng gặp mặt bố mẹ, chị gái, cô không biết rốt cuộc mình nên có cảm xúc như thế nào.
Đột nhiên cô biết mình có rất nhiều người thân, cô không biết phải làm sao.
Nhưng tình cảm đó không thể buông bỏ, đó là sức mạnh của máu mủ tình thâm, dường như đã có từ bẩm sinh.
Hiện tại còn có Phó Minh Diệp, cô cảm thấy vô cùng mềm lòng úc trước, anh nhìn thấy tôi, có phải là n chị gái tôi không?”
“Đúng vậy, bởi vì…Hai người quả thật quá giống nhau. Hai người không phải hai chị em sinh đôi, nhưng thói quen của cả hai lại giống nhau như đúc. Cô ấy cũng rất thích ăn thịt, cũng hay nấu cơm, thích cười, cười rộ lên nhìn rất đẹp. Cô ấy cười mọi lúc, vào lúc khó nhất cũng giữ nụ cười trên môi, gặp chuyện không biết giải quyết thế nào thì liền vò đầu bứt tai”
“Đôi khi nhìn thấy cô, ta suýt chút nữa đã nghĩ Ngọc Diệp sống lại”
“Vậy sao? Để anh nhớ lại chuyện bưồn, thật sự tôi không muốn”
Hứa Minh Tâm có chút áy náy nói “Cô có biết chuyện về đức phật Tây Tạng không?” Phó Minh Tước đột nhiên chuyển chủ đề.
“Cái gì?” Khi đức phật qua đời, nơi ông ấy ngã xuống xuất hiện một đứa trẻ, đó được gọi là Tây Tạng giáng thế. Người này vô cùng thông minh, thừa hưởng trí tuệ của Tây Tạng, do đó trở thành Tây Tạng thứ hai. Cho nên, đạo phật và hồi giáo luôn cho rằng trên đời này, linh hồn được tái sinh.
“Cách nói này chỉ để an ủi người khác mà thôi”
Hứa Minh Tâm nghe nhưng lại mờ mịt chưa hiểu được rõ ý nghĩa trong những lời anh †a nói.
“Cái này… Cái này có liên quan gì đến chuyện của chị gái tôi sao?” Cô mơ hồ, hỏi.
Phó Minh Tước nghe vậy, cười nhưng không nói gì, cũng không có ý định nói thêm gì.
Anh ta mặc kệ người khác có tin hay không, chỉ cần anh ta tin là được.
Anh thắm hương cho cô ấy nhiều năm như vậy, chỉ cầu một điều, đó là Ngọc Diệp sống lại Thân thể của cô ấy đã bị phân hủy, nhưng linh hồn thì vẫn tồn tại, chỉ cần tìm được một thân thế thích hợp, cô ấy vẫn có thể trở về.
Anh ta giết không biết bao nhiêu người, lại tin tưởng có chuyện linh hồn sống lại, anh ta một mực đợi thời điểm đó xảy ra.
“Về sau cô sẽ hiểu.”
Anh ta không nhanh không chậm nói, giọng điệu đều đều, không chút gợn sóng.
Hứa Minh Tâm bắt đầu khó hiểu, vò đầu bứt tai nhìn anh ta.
Trong mắt Phó Minh Tước lóe lên một tia sáng, ánh mắt nhìn có vài phần ẩn ý.
Động tác này, giống y đúc với Ngọc Diệp.
Linh hồn của Ngọc Diệp nhất định ở trên người cô, chỉ là chưa thức tỉnh mà thôi! Suy nghĩ này xuất hiện, lớn dần trong đầu anh ta, tất cả không chỉ không tan biến mà cuối cùng biến thành chấp niệm trong đầu.
Hứa Minh Tâm hỏi mộ của Ngọc Diệp ở đâu, nhưng Phó Minh Tước lại không chịu nói.