Có điều Jane đã đồng ý, anh cũng có thể thở phào một hơi.
Ngược lại anh muốn xem xem, Tạ Quế Anh này đang chơi trò gì!
“Jane, lần này tôi nợ cậu một ân tình, sau này hễ có việc gì cần dùng đến tôi, tôi đều sẽ dùng hết khả năng. Đương nhiên, chỉ có Hứa Minh Tâm là không thể nhượng bộ.”
Cố Gia Huy nói ra từng chữ, trong lời nói chứa đầy sự ung dung, không nhường nhịn chút nào.
Jane im lặng một lát rồi lập tức nói: “Tôi không thèm anh nợ tôi ân tình gì cả, cũng không phải tôi giúp anh, giống nhau, tôi cũng sẽ không để loại người xấu như vậy làm tổn thương Minh Tâm “Cho nên, anh không nợ tôi gì cả, chẳng qua là tôi có lòng riêng muốn làm chút gì đó vì Hứa Minh Tâm mà thôi.”
Cố Gia Huy nghe được lời này thì không nhịn được cười.
“Jane, thật ra trong tranh đoạt tình yêu không hề có cái gọi là công bằng. Cậu như vậy là tích cực quá rồi”
“Tích cực ư? Vậy anh đưa ra kế hoạch này tương đương với việc đẩy cô ấy vào trong lòng tôi, thế anh được coi là gì?”
Cậu ấy nói mát, giọng nói tiếp tục rủ rỉ truyền đến: “Thật ra chúng ta đều không thể buông bỏ cô ấy, lại còn trói buộc cả bản thân. Anh tin tưởng tôi, giao phó cô ấy cho tôi, là bởi vì anh không nỡ để cô ấy phải chịu một chút tổn thương nào. Tôi giúp anh không điều kiện, không yêu cầu anh trả ơn, tôi cũng như vậy”
“Ở phương diện tình yêu này, xưa nay chưa từng có công bằng, chỉ có cam tâm tình nguyện. Cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy, cho nên điểm này tôi kính nể anh. Không lấy phụ nữ làm vật hy sinh, nếu như không phải tình địch, tôi nghĩ chúng ta là người hợp tác tốt nhất.”
“Hoàn toàn chính xác, chỉ tiếc là giữa chúng ta cách một Hứa Minh Tâm, đây là khoảng cách mãi mãi không thể bước qua được, tôi sẽ không nhượng bộ.”
Anh nói rõ ràng từng câu chữ, giống như nước trong chảy qua khe suối, mang theo một sự lạnh lùng.
“Tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định”
Giọng điệu của Jane cũng vô cùng kiên định.
Hai người đàn ông cùng chung chí hướng, có ý kiến giống nhau.
Đương nhiên, ánh mắt của bọn họ cũng vô cùng tương tự, cùng nhìn trúng một người phụ nữ.
Đã định sẵn… Bọn họ không thể trở thành bạn bè, chỉ có thể trở thành kẻ địch.
Bởi vì không ai muốn buông bỏ.
Sau khi Cố Gia Huy cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm đẩy cửa đi vào.
Lệ Nghiêm đã xuống tầng dưới một lúc lâu, mà anh lại kề cà không xuống, cô có hơi lo lắng nên đi lên xem thử.
Anh đứng ở bên cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó, người sống sờ sờ như cô đi tới mà anh lại không hề phát hiện.
Cô rón rén đi đến sau lưng anh, định bụng dọa anh.
Cô đột nhiên xuất hiện từ phía sau, Cố Gia Huy có hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, biết cô đã đến rồi.
Anh bất đắc dĩ liếc nhìn một cái rồi nói: Ba chữ ngắn ngủi, nhưng lại dịu dàng vô cùng.
“Sao anh lại không bị dọa?”
“A, Sợ quá.”
Cố Gia Huy phát ra ba chữ rất giả dối.
Nhưng giọng điệu lại không lên xuống chút nào, giọng “thời sự” điển hình.
Diễn kịch mà chẳng để tâm chút nào, vô cùng qua loa.
Cô ra sức trừng mắt, bĩu môi, cảm thấy rất vô vị.
Ngược lại anh muốn xem xem, Tạ Quế Anh này đang chơi trò gì!
“Jane, lần này tôi nợ cậu một ân tình, sau này hễ có việc gì cần dùng đến tôi, tôi đều sẽ dùng hết khả năng. Đương nhiên, chỉ có Hứa Minh Tâm là không thể nhượng bộ.”
Cố Gia Huy nói ra từng chữ, trong lời nói chứa đầy sự ung dung, không nhường nhịn chút nào.
Jane im lặng một lát rồi lập tức nói: “Tôi không thèm anh nợ tôi ân tình gì cả, cũng không phải tôi giúp anh, giống nhau, tôi cũng sẽ không để loại người xấu như vậy làm tổn thương Minh Tâm “Cho nên, anh không nợ tôi gì cả, chẳng qua là tôi có lòng riêng muốn làm chút gì đó vì Hứa Minh Tâm mà thôi.”
Cố Gia Huy nghe được lời này thì không nhịn được cười.
“Jane, thật ra trong tranh đoạt tình yêu không hề có cái gọi là công bằng. Cậu như vậy là tích cực quá rồi”
“Tích cực ư? Vậy anh đưa ra kế hoạch này tương đương với việc đẩy cô ấy vào trong lòng tôi, thế anh được coi là gì?”
Cậu ấy nói mát, giọng nói tiếp tục rủ rỉ truyền đến: “Thật ra chúng ta đều không thể buông bỏ cô ấy, lại còn trói buộc cả bản thân. Anh tin tưởng tôi, giao phó cô ấy cho tôi, là bởi vì anh không nỡ để cô ấy phải chịu một chút tổn thương nào. Tôi giúp anh không điều kiện, không yêu cầu anh trả ơn, tôi cũng như vậy”
“Ở phương diện tình yêu này, xưa nay chưa từng có công bằng, chỉ có cam tâm tình nguyện. Cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy, cho nên điểm này tôi kính nể anh. Không lấy phụ nữ làm vật hy sinh, nếu như không phải tình địch, tôi nghĩ chúng ta là người hợp tác tốt nhất.”
“Hoàn toàn chính xác, chỉ tiếc là giữa chúng ta cách một Hứa Minh Tâm, đây là khoảng cách mãi mãi không thể bước qua được, tôi sẽ không nhượng bộ.”
Anh nói rõ ràng từng câu chữ, giống như nước trong chảy qua khe suối, mang theo một sự lạnh lùng.
“Tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định”
Giọng điệu của Jane cũng vô cùng kiên định.
Hai người đàn ông cùng chung chí hướng, có ý kiến giống nhau.
Đương nhiên, ánh mắt của bọn họ cũng vô cùng tương tự, cùng nhìn trúng một người phụ nữ.
Đã định sẵn… Bọn họ không thể trở thành bạn bè, chỉ có thể trở thành kẻ địch.
Bởi vì không ai muốn buông bỏ.
Sau khi Cố Gia Huy cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm đẩy cửa đi vào.
Lệ Nghiêm đã xuống tầng dưới một lúc lâu, mà anh lại kề cà không xuống, cô có hơi lo lắng nên đi lên xem thử.
Anh đứng ở bên cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó, người sống sờ sờ như cô đi tới mà anh lại không hề phát hiện.
Cô rón rén đi đến sau lưng anh, định bụng dọa anh.
Cô đột nhiên xuất hiện từ phía sau, Cố Gia Huy có hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, biết cô đã đến rồi.
Anh bất đắc dĩ liếc nhìn một cái rồi nói: Ba chữ ngắn ngủi, nhưng lại dịu dàng vô cùng.
“Sao anh lại không bị dọa?”
“A, Sợ quá.”
Cố Gia Huy phát ra ba chữ rất giả dối.
Nhưng giọng điệu lại không lên xuống chút nào, giọng “thời sự” điển hình.
Diễn kịch mà chẳng để tâm chút nào, vô cùng qua loa.
Cô ra sức trừng mắt, bĩu môi, cảm thấy rất vô vị.