Nhưng vẫn có một chút chắc chắn, anh ta rất tán thưởng cô gái như Bạch Thư Hân, mặc dù bên ngoài trông cao lớn nhưng thực ra nội tâm rất dịu dàng và tinh tế, cũng là một cô gái cần được bảo vệ mà thôi.
Anh ta chưa từng cảm thấy cô ấy là một cô gái, anh ta nhớ mãi cái đêm say rượu kia, cô ấy khóc rất thảm hại, hỏi vì sao người khác không cần mình.
Chắc là trong lòng cô ấy có người cô ấy thích, chỉ là người kia không thích cô ấy.
Anh ta cũng thật lòng hi vọng, Bạch Thư Hân có thể tìm được một người mà mình thích, đối phương cũng thích cô ấy, hai người hạnh phúc ở bên nhau. “Chuyện tình cảm sao có thể không biết được chứ? Thích chính là thích, không thích thì là không thích, làm gì có kiểu đáp án là không biết đâu?”
“Cô ấy không thích cháu, cũng không xem trọng cháu lắm, cô ấy sẽ tìm được người tốt hơn, cháu không được.”
Anh ta tự mình phủ nhận chính mình.
Anh ta chỉ có hai tháng ngắn ngủi, sau khi kết thúc hai tháng này thì phải quay về nhà họ Ôn kế thừa sản nghiệp.
Chỉ sợ sau này anh ta phải ở London, bố mẹ Bạch Thư Hân đã qua đời, cô ấy đã ở nhà chủ nhiều năm như vậy.
Bên trên còn có một người anh làm quân y, chắc chắn sẽ không gả cô ấy đi xa. Huống hồ, Bạch Thư Hân sao có thể xem trọng một người ốm yếu như mình.
Người cô ấy muốn tìm, chắc chắn là người có thể bảo vệ cô ấy cả đời, còn mình… thôi bỏ đi.
Đừng làm lỡ người ta, cũng đừng để mình chìm trong vũng bùn.
Anh ta khẽ lắc đầu, đôi mắt hơi ảm đạm. Bạch Hoàng Nham thấy anh như vậy cũng không tiện nói nhiều, dù sao thì chuyện tình cảm cũng do bản thân mình làm chủ, người khác không thể nào quyết định thay anh được.
Cho dù cậu ta với Bạch Thư Hân không ở bên nhau thì mình cũng không chịu thiệt thòi gì, dù sao thì mình cũng nhận người anh em này rồi, đúng là hợp nhau quá. “Uống trà uống trà!” Bạch Hoàng Nham đổi đề tài, chỉ hận không thể kết nghĩa huynh đệ ngay bây giờ.
Ôn Ngụy Phong khẽ gật đầu uống một ngụm trà.
Mùi hương thơm ngát của trà ngon bay lượn vào mũi, thoạt đầu sẽ hơi đắng chát nhưng sau đó lại có vị ngọt rõ rệt, cảm giác thanh mát sẽ quanh quẩn trong miệng.
Nhưng…
Tại sao bây giờ đây anh ta lại không thể cảm nhận được vị ngọt đó?
Giữa trưa sau khi cơm nước xong thì Bạch Thư Hân không nấn ná lại thêm nữa, nếu không thì chẳng biết chú và thím lại nói thêm gì nữa.
Cô ấy đã muốn về thì Bạch Hoàng Nam cũng không tiện giữ lại, đạn bọn họ đi đường chú ý an toàn.
Rời khỏi nhà họ Bạch, Bạch Thư Hân ngồi trên xe thở phào nhẹ nhõm, kéo kính xe cuống để hít thở bầu không khí trong lành.
Ngôn Ngụy Phong thấy thế bèn nói: “Em đang trách tôi khi đã để mọi người tiếp tục hiểu lầm ư?”
“Sao cũng được mà, cũng đỡ phải bị mọi người ép đi xem mắt, tôi có thể thoải mái thêm vài năm.”
Cô đã suy nghĩ thoáng hơn rồi, có lẽ bây giờ cô ấy tìm bừa một người nào đó để đối phó, dù cho người đó đồng ý thì chưa chắc gì Lệ Nghiêm đã chịu, đến lúc đó rồi cũng ẩm ĩ hết cả lên thôi.
Cô làm thế để Lệ Nghiêm có thể yên lòng nhưng nếu như càng phá càng loạn lên thì cũng chẳng có tí nghĩa lý gì nữa.
Cô phải chậm rãi nhổ gốc cây mang tên Lệ Nghiêm trong lòng mình ra, nhổ tận gốc.