“Bởi vì… không có anh ấy thì sẽ không có cháu.
Hứa Minh Tâm dùng hết dũng khí nói hết những suy nghĩ của mình với mọi người.
Ba bậc bề trên tôi nhìn ông, ông nhìn tôi một cái, trong ảnh mặt bọn họ hiện lên vẻ phức tạp, hình như bọn họ đang suy nghĩ việc gì đó. “Bây giờ cháu có thể trở về được không? Chống chưa cưới của cháu đang bị thương, cháu muốn ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy”
“Cháu đi đi, ba người chúng ta muốn ở đây thào luận một chút.”
Quý Mặc Nhiên dùng phong thái của anh cả nói.
Ông ta xua tay một cái, trong nháy mắt trông ông ta giống như già đi vài tuổi vậy.
Tuổi ông ta cũng lớn rồi, năm nay đã hơn năm mudi tuoi.
Hứa Minh Tâm cúi người cảm ơn, có thể có rất nhiều người thân cùng huyết thống như này, dù cô không thể trở lại nhà họ Quý nhưng việc này cũng làm cô rất hài lòng rồi.
Ít nhất, bây giờ cô không còn cô đơn một mình đi về phía trước nữa, bên cạnh cô cũng có người thân.
Cô trở về phòng khách. Quý Mặc Nhiên nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, ông ta khẽ nói: “Con bé này bướng bình thật, điểm này rất giống mẹ nó. Ban đầu rõ ràng có cơ hội chạy thoát nhưng hết lần này đến lần khác. “
“Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà anh còn nhắc đến chuyện này làm gì?”
Vẻ mặt Quý Thiên Kim rất khó coi nói. “Em gái à, chẳng lẽ tính cách của em không giống Thùy Xuân á? Vì một người đàn ông mà chờ đợi cho đến tận bây giờ, em thấy có đáng giá không? Cái loại đàn ông vứt đi đó không xứng đáng để em chờ”
“Em chờ ông ta, không phải muốn yêu đương với ông ta.”
“Vậy để làm gì?”
“Thiến ông ta!”
Hai anh em Quỷ Mặc Nhiên quay lại, cả hai đều trừng mắt nhìn nhau, theo bản năng khép hai chân của mình lại.
Quý Cảnh An thấy Hứa Minh Tâm quay về thì rất ngạc nhiên. “Bố và chủ hai cứ vậy mà bỏ qua cho em à? Rõ rằng lúc trước nói chuyện trong diện thoại, bọn họ còn muốn nhanh về nhà nhìn kỹ cô cháu gái này mà “
“Tôi có thể tôi không thích hợp làm người nhà họ Quý, tôi cảm thấy mình làm Hứa Minh Tâm tốt hơn. Nếu như không có chuyện gì nữa thì bây giờ tôi và Cô Gia Huy đã có thể về nhà chưa?”
“Việc này…”
Quý Cảnh An ngần người ra, nhưng cuối cùng anh ta cũng không ép bọn họ ở lại, Hứa Minh Tâm vẫn thích su tu do hon. “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Gia Huy nắm chặt tay cô, hơi đau lòng nói.
Anh cảm nhận được bây giờ cô không vui, cô đang rất bối rối. “Không sao, bây giờ em muốn về nhà với anh.”
“Được, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Nhưng bọn họ chưa đi ra cửa thì Quý Thiên Kim bất ngờ đi ra. Bà ta lạnh giọng nói: “Cố Gia Huy, cậu có thể đi nhưng người nhà họ Quý cậu không thể dẫn đi.”
Cậu nói cho cháu biết “Dì Thiên Kim, tôi kính trọng dì vì dì là bể trên, cho nên tôi vẫn luôn nhẫn nhịn. Đây là vấn đề tình cảm của tối, không ai có thể xen vào được. Huống hồ, tôi cũng không nghĩ mình là người của nhà họ Quý, mẹ tôi đã rời khỏi nhà họ Quý rồi, bà ấy họ Bạch. Vì vậy tôi cũng không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Quý cả!”