Từ bỏ mối tình này, cô thật sự không nỡ chút nào.
Nhưng như vậy thì sao chứ, bọn họ không phù hợp chính là không phù hợp, cho dù có tự lừa mình đối mình ra sao chăng nữa cũng không được.
Cô cũng chỉ trách bản thân mình năng lực có hạn, tốc độ trưởng thành quả chậm.
Cô cũng muốn thể lực riêng của chính mình, bảo về anh ấy, điều tra ra anh đang làm gì, có an toàn hay không.
Nhưng mà… cô lại không có. Có thật sự rất hận chính bản thân mình.
Nụ hôn này rất sâu nặng rất thảm thiết, da thịt trắng nõn của cô ừng lên một tầng hồng nhạt vô cùng hấp dẫn.
Hai người dựa vào nhau gần như thế, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của đối phương.
Mập mờ như thế, lại cắt đứt mọi quan hệ như the.
Nụ hôn sâu vừa kết thúc, anh thở hổn hển, vùi vào hôm vai của cô.
Hứa Minh Tâm thở ra một hơi nặng nề nói: “Sao vậy, sáng sớm còn phải làm một lần trước khi chia tay em với có thể ra đi sao?”
Cố Gia Huy nghe được lời nói khó nghe tổn thương người như thế, không tránh được cau chặt hàng lông mày.
Anh cắn nhẹ vào cổ cô, không nhẹ không nặng mà mút. “Em có thể đi, anh cũng sẽ không ngăn cản em. Em muốn cắt đứt mọi tình cảm với anh, sẽ không dễ dàng như vậy.”
“Cố Gia Huy… quen em anh không cảm thấy mệt mỏi sao? Nhìn thấy anh vì em mà bị thương, vì em
anh không thấy mệt sao? Em biết anh muốn báo thù cho anh hai, muốn đối địch với Kettering. Anh có kế hoạch của anh, em ở đây chỉ khiến anh bị liên lụy mà thôi.”
“Anh tình nguyện bị em liên lụy”
“Nhưng mà em không muốn như thế
Có đau khổ nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thấy rõ được sự thật.
Hiện tại tất cả mọi thứ của cô đều không thể rời xa
Cố Gia Huy.
Có lẽ sau khi cả hai chia tay, cô sẽ trở trang thái lúc đầu, nhưng như vậy có lại cảm thấy rất vui vẻ.
Cô cũng không cần những thứ vinh dự kia, cô chỉ muốn anh được bình an yên ổn mà thôi,
Anh cứ ôm lấy có như thế, thời gian cứ từng giây từng phút một trôi đi. Cuối cùng Hứa Minh Tâm phá vỡ bầu không khi im lặng này, đẩy anh ra, thong dong bình tĩnh mặc lại quần áo trước mặt anh, rửa mặt sau đó thu dọn lại hành lý.
Cô chỉ cầm đi những món quần áo mà lúc đầu mình mang đến đây, những đồ vật còn dư lại, với điều kiện kinh tế của cô hoàn toàn không thể nào mua nổi. Những thứ kia cũng không thuộc về cô. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô thả thẻ ngân hàng xuống nói: “Đây là tiền tiết kiệm của em, so với số tiền mà anh tiêu tốn cho em thì không thấm vào đầu nhưng đây là toàn bộ số tiền mà em tích cóp được. Sau này em sẽ kiếm tiền từ từ trả lại cho anh, em có số thẻ ngân hàng của anh rồi.”
“Ngoài ra đây là quà cho anh, em đã tích cóp rất lâu, thậm chí cuối cùng còn phải lấy ra số lãi định kì nữa. Cái này cũng không phải đó quý giá gì, đối với anh mà nói cũng không tính là gì cả, nhưng đối với em, hình như đây là lần đầu tiên em lại dùng tiền của mình nhiều vậy. Hy vọng anh sẽ thích nó.
Cố Gia Huy nhận lấy cái hộp nhung, mở ra, thì ra là một cái đồng hồ đeo tay dành cho nam giới.
Anh đã dùng rất nhiều loại đồng hồ đeo tay xa xỉ, giá trị đầu từ máy chục tỷ trở lên, mà khối đồng hồ này… anh nhìn một cái cũng biết, chỉ có giá mấy trăm triệu mà thôi.
Anh có thể hiểu rõ được áp lực củng những chúa xót trong long Hứa Minh Tâm, chênh lệch quá lớn, cô cũng rất mệt mỏi.