“Tôi… tôi không cố ý. Vừa rồi bà chủ đã xem tôi là người bình thường, tôi cũng không biết tại sao…” Hứa Minh Tâm lo lắng nói, muốn giải thích gì đó, nhưng mà cô thật sự không biết nên nói như thế nào.
Lúc này thì Bạch Thư Hân mới ngắt lời cô, kéo tay cô ra phía sau mình: “Minh Tâm cũng không muốn mọi chuyện diễn biến như thế này.
Hơn nữa, ở đây có camera giám sát, nếu bác sĩ Anh cảm thấy Minh Tâm sai thì cô có thể đi xem camera. Chúng tôi cũng sợ bà chủ ở bên ngoài sẽ nóng cho nên chúng tôi mới đẩy bà ấy vào trong uống ngụm nước.
Trà không nóng nên cũng sẽ không bị thương, là do bà chủ phản ứng quá khích cho nên mới ngã xuống!”
“Tôi có thể hiểu rằng cô đang quan tâm đến bệnh nhân, nhưng mà cô cũng không thể đẩy hết mọi tội lỗi lên người của Minh Tâm. Chuyện gì cũng có ý do của nó, vậy thì hà tất phải nói năng hùng hổ dọa người?”
“Cô là?”
Tạ Quế Anh mạnh mẽ cau mày, đôi mắt sắc bén nhìn người phụ nữ nói chuyện lưu loát trước mặt.
Trên người cô ấy tràn ngập hơi thở u bưồn, nhưng mà đôi mắt của cô ấy rất mạnh mẽ, phảng phất như thể cô ấy có thể nhìn thấy mọi thứ, mang theo sự khôn khéo.
Minh Tâm rất dễ bị ức hiếp, nhưng không có nghĩa là Bạch Thư Hân cũng như vậy.
Kể từ khi còn là một đứa trẻ thì cô ấy chưa bao giờ sợ cái gì cả và nếu như có rắc rối tìm đến cửa thì cô ấy sẽ không khách khí mà đánh trả.
Nhìn dáng vẻ trăm miệng cũng không thể bào chữa của Minh Tâm thì cô ấy có chút khó chịu: “Tôi là bạn của Minh Tâm, cô không cần biết cũng được, tôi chỉ không nhìn nổi nên nói lời công bằng mà thôi. Cô là người chịu trách nhiệm, nhưng mà lại bởi vì bất tiện về thân thể vội vàng rời khỏi bà chủ thì tôi có thể hiểu được. Minh Tâm tốt bụng thì tôi cũng có thể hiểu, tất cả mọi người đều nhường một bước thì không phải sẽ ổn sao?”
“Được rồi, cũng là do tôi sơ suất, đáng ra tôi không nên rời đi. Kể từ bây giờ, tôi sẽ luôn bảo vệ bà chủ một bước cũng không rời. Bà Cố, vừa rồi trong tình thế cấp bách nên tôi đã nói điều không nên nói, xin cô hãy thông cảm cho tôi. Tôi cũng vì quá lo lắng cho bà chủ mà thôi, sau khi mẹ tôi qua đời thì bà ấy là người thân duy nhất của tôi.”
“Không sao, tôi… tôi cũng sai, bởi vì tôi đã đánh giá quá cao bản thân và nghĩ rằng bà chủ không còn bài xích tôi nữa” Cô cũng lúng túng vò đầu bứt tóc, là do cô đã quá vội vàng.
“Nếu đã không có chuyện gì thôi tôi về trước đây, lần này tôi xin lỗi”
“Không… không sao.”
Cô ta nói vậy càng làm Hứa Minh Tâm cảm thấy có lỗi.
Tạ Quế Anh đã đẩy bà chủ ra ngoài, nhưng mà tâm trạng của Hứa Minh Tâm vẫn hỗn loạn.