“Đúng rồi, anh cùng Lance giao dịch, như vậy có nghĩa là đoạt lấy quyền lợi của Cảnh Nguyệt Tây, có khi nào nàng sẽ trả thù chúng ta không!”
“Cái này không nằm trong tâm kiểm soát của anh, nếu cô ta dám ra tay, anh cũng sẽ gây khó dễ cho Lance. Nhưng anh hy vọng cô ta không giở trò gì, nếu nhằm vào anh có thể được, nhưng nhăm về phía em, anh sợ bản thân không thể trở mình bảo vệ được cho em, em sẽ bị thương.”
“Em phúc lớn mạng lớn, sẽ không gặp phải chuyện không may gì đâu.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Mẹ, mẹ tắm song chưa, con thấy mẹ vào đó đã lâu rồi.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói non nớt của Dao Dao.
“Mẹ, nhanh lên, con muốn ngủ cũng mẹ”
“Được… Được, mẹ lập tức ra ngay.”
Phó Minh Diệp vừa rời đi, Hứa Minh Tâm hoang mang, cuống quýt muốn đứng lên lấy quần áo mặc vào.
“Em định để anh một mình sao!”
“Em thật sự vì đứa nhỏ kia mà không thèm quan tâm đến sức khỏe của chồng mình sao?”
Cố Gia Huy xoa trán, trong lòng có chút ghen tuông.
“Để lần sau đi, lần này thực sự không được, ngày mai gặp lại, hôm nay cứ thế này hãng… Anh về cẩn thận, yêu anh rất nhiều.”
Hứa Minh Tâm nói xong liền xoay người hôn lên trán anh một cái, rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà tắm, ôm Dao Dao đi ngủ.
Rất nhanh, Dao Dao chìm vào mộng đẹp, cô cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Có người đang bước tới gần, cô biết người đó là Cố Gia Huy.
Cô không mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
Sau đó, anh cúi người hôn nhẹ lên cái trán láng mịn của cô.
“Hy vọng trong giấc mộng của em sẽ có anh, mai gặp lại.”
Anh nhẹ giọng nói, giúp cô đắp lại chăn, sau đó mới bước ra ban công rồi rời đi.
Trong bóng tối, khóe miệng nhỏ bé mỉm cười, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
Trong lòng ngọt ngào như được uống mật ngọt.
Hôm sau, hai người gặp nhau một cách vội vàng, bởi vì bên kia đã chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, Cố Gia Huy cần đến bệnh viện chuẩn bị thật tốt mọi thứ.
Anh muốn cô ở lại bên cạnh Phó Minh Tước, anh ta có thể bảo vệ cô.
Nụ cười trên mặt cô càng rõ ràng hơn, bởi vì không cần rời xa Cố Gia Huy, cô sẽ cảm thấy vui vẻ.
“Cố Gia Huy, rốt cuộc anh đang làm cái gì? Cấu kết với Lance, không nghĩ đến chuyện sẽ làm tổn thương Josh, anh ta nghĩ đây là kế sách vẹn toàn đôi bên sao?”
Phó Minh Tước không thể tin được, nhìn chằm chẳm về phía Hứa Minh Tâm.
Cô lùi về phía sau vài bước, liên tục xua tay, nói: “Anh nhìn tôi làm cái gì, tôi cũng đâu biết gì”