“Dương Việt…”
Cô ấy thì thào nói.
Lời này làm cho Hắc Ảnh âm thâm kinh hãi, chẳng lẽ cô ấy nhìn ra sơ hở gì.
Anh ta nhíu mày, khàn giọng nói: “Cô nhận nhầm rồi, tôi là Cố Thành Trưng.”
Một câu nói lạnh lùng làm cho cô ấy tỉnh táo trở lại.
Cô ấy nhận lấy khăn tay lau lung tung lên khóe mắt, cũng biết được chính mình hồ đồ rồi, ngây nCốc đến mức ngay cả Cố Gia Huy và Dương Việt cũng không phân biệt được.
“Tôi…cảm ơn.”
Cô ấy hơi bối rối, giọng nói cũng run rẩy.
Hắc Ảnh về lại chỗ ngồi, dù sao với thân phận hiện tại của anh ta cũng không tiện gần gũi với cô ấy quá.
“Dương Việt chết là chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không nên đau lòng quá, cô sẽ gặp được một người tốt hơn rất Ai”
nhiều.
“Không phải ngoài ý muốn là có người muốn hại Dương Việt.” Châu Vũ vội vàng nói, đột nhiên cô ấy nghĩ tới cái gì: “Anh Huy, tôi biết tiếng tăm lừng lây của anh ở Đà Nẵng, anh có thể giúp tôi tìm ra kẻ sát hại Dương Việt không.
Không thể để Dương Việt chết một cách vô cớ mà hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
`“Người đắp tội với nhà họ Dương tự nhiên nhà họ Dương sẽ xử lý, tôi sẽ không nhúng tay vào.”
Anh ta vô tình cự tuyệt nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt cô ấy chợt vụt tất.
Giờ phút này màu sắc của khuôn mặt như được trang điểm vô số phấn hoa cũng trắng bệch, đôi mắt trong sáng như trân châu của cô ấy phủ đầy bụi làm cho người ta không đành lòng chút nào.
“Anh Huy nói như thế chính là hy vọng nhà họ Dương sớm tìm ra hung thủ giết người không để cho anh ta xuất hiện làm chuyện xấu nữa phải không.”
“Châu Vũ, cô còn nhỏ, chờ cô lớn lên cô sẽ hiểu được hành vi hiện tại của mình vô cùng ngây thơ.”
“Trong mắt Anh Huy tôi vẫn còn là một cô bé phải đúng không?”
“Đúng vậy, cho nên theo tôi, cô rất là ngây thơ. Một cô gái có bao nhiêu cái năm năm chứ vậy mà lại lãng phí trên một người vô dụng như vậy? Cũng may anh ta đã chết, đối với cô cũng là chuyện tốt.”
Hắc Ảnh thẳng thắn nói mà sắc mặt của Châu Vũ càng ngày càng khó coi.
Hứa Minh Tâm vừa đi tới cửa liền nghe được đoạn đối thoại bên trong, thiếu chút nữa đã bị Hắc Ảnh làm cho tức chết, đây tuyệt đối là một lời an ủi động lòng người nhất trong lịch sử, căn bản là sát muối vào vết thương, đâm dao vào trái tim người ta.
Cố Gia Huy không phải là người rất giỏi ăn nói sao? Sao bây giờ lại độc miệng như vậy?
Châu Vũ nghe nói như thế, tức giận đến mức sắc mặt tái mét, sắc mặt cô ấy vốn đã tái nhợt rồi nay lại càng nhợt nhạt hơn.
“Anh Huy….Dương Việt đã chết, anh nói như vậy thật sự là quá đáng.”
“Tôi quá đáng sao, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Hắc Ảnh nhíu mày không rõ mình sai ở đâu.
Anh ta không có trải nghiệm cảm xúc của Cố Gia Huy và cho dù anh †a có phong thái tuyệt vời đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh ta là một người đàn ông thẳng thắn.
Lời nói thẳng thắn mà anh ta nói ra thiếu chút nữa đã làm cho Châu Vũ tức chết rồi.
“Anh Huy, nơi này không chào đón anh, mời anh ra ngoài cho.”
Châu Vũ không quan tâm tới thân phận của anh ta, cô ấy chỉ quan tâm đến mặt mũi của Hứa Minh Tâm bằng không cho dù anh ta có là ông vua đi nữa cô ấy cũng muốn quát lớn đuổi ra ngoài.
Nhận thấy sự tức giận của cô ấy, Hắc Ảnh cũng hung hăng cau mày và cũng thấy tức giận.
Cô ấy thì thào nói.
Lời này làm cho Hắc Ảnh âm thâm kinh hãi, chẳng lẽ cô ấy nhìn ra sơ hở gì.
Anh ta nhíu mày, khàn giọng nói: “Cô nhận nhầm rồi, tôi là Cố Thành Trưng.”
Một câu nói lạnh lùng làm cho cô ấy tỉnh táo trở lại.
Cô ấy nhận lấy khăn tay lau lung tung lên khóe mắt, cũng biết được chính mình hồ đồ rồi, ngây nCốc đến mức ngay cả Cố Gia Huy và Dương Việt cũng không phân biệt được.
“Tôi…cảm ơn.”
Cô ấy hơi bối rối, giọng nói cũng run rẩy.
Hắc Ảnh về lại chỗ ngồi, dù sao với thân phận hiện tại của anh ta cũng không tiện gần gũi với cô ấy quá.
“Dương Việt chết là chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không nên đau lòng quá, cô sẽ gặp được một người tốt hơn rất Ai”
nhiều.
“Không phải ngoài ý muốn là có người muốn hại Dương Việt.” Châu Vũ vội vàng nói, đột nhiên cô ấy nghĩ tới cái gì: “Anh Huy, tôi biết tiếng tăm lừng lây của anh ở Đà Nẵng, anh có thể giúp tôi tìm ra kẻ sát hại Dương Việt không.
Không thể để Dương Việt chết một cách vô cớ mà hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
`“Người đắp tội với nhà họ Dương tự nhiên nhà họ Dương sẽ xử lý, tôi sẽ không nhúng tay vào.”
Anh ta vô tình cự tuyệt nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt cô ấy chợt vụt tất.
Giờ phút này màu sắc của khuôn mặt như được trang điểm vô số phấn hoa cũng trắng bệch, đôi mắt trong sáng như trân châu của cô ấy phủ đầy bụi làm cho người ta không đành lòng chút nào.
“Anh Huy nói như thế chính là hy vọng nhà họ Dương sớm tìm ra hung thủ giết người không để cho anh ta xuất hiện làm chuyện xấu nữa phải không.”
“Châu Vũ, cô còn nhỏ, chờ cô lớn lên cô sẽ hiểu được hành vi hiện tại của mình vô cùng ngây thơ.”
“Trong mắt Anh Huy tôi vẫn còn là một cô bé phải đúng không?”
“Đúng vậy, cho nên theo tôi, cô rất là ngây thơ. Một cô gái có bao nhiêu cái năm năm chứ vậy mà lại lãng phí trên một người vô dụng như vậy? Cũng may anh ta đã chết, đối với cô cũng là chuyện tốt.”
Hắc Ảnh thẳng thắn nói mà sắc mặt của Châu Vũ càng ngày càng khó coi.
Hứa Minh Tâm vừa đi tới cửa liền nghe được đoạn đối thoại bên trong, thiếu chút nữa đã bị Hắc Ảnh làm cho tức chết, đây tuyệt đối là một lời an ủi động lòng người nhất trong lịch sử, căn bản là sát muối vào vết thương, đâm dao vào trái tim người ta.
Cố Gia Huy không phải là người rất giỏi ăn nói sao? Sao bây giờ lại độc miệng như vậy?
Châu Vũ nghe nói như thế, tức giận đến mức sắc mặt tái mét, sắc mặt cô ấy vốn đã tái nhợt rồi nay lại càng nhợt nhạt hơn.
“Anh Huy….Dương Việt đã chết, anh nói như vậy thật sự là quá đáng.”
“Tôi quá đáng sao, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Hắc Ảnh nhíu mày không rõ mình sai ở đâu.
Anh ta không có trải nghiệm cảm xúc của Cố Gia Huy và cho dù anh †a có phong thái tuyệt vời đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh ta là một người đàn ông thẳng thắn.
Lời nói thẳng thắn mà anh ta nói ra thiếu chút nữa đã làm cho Châu Vũ tức chết rồi.
“Anh Huy, nơi này không chào đón anh, mời anh ra ngoài cho.”
Châu Vũ không quan tâm tới thân phận của anh ta, cô ấy chỉ quan tâm đến mặt mũi của Hứa Minh Tâm bằng không cho dù anh ta có là ông vua đi nữa cô ấy cũng muốn quát lớn đuổi ra ngoài.
Nhận thấy sự tức giận của cô ấy, Hắc Ảnh cũng hung hăng cau mày và cũng thấy tức giận.