gia phương đông nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Có lẽ… là nhập cư trái phép, chưa có hộ khẩu”
“Chưa có hộ khẩu?”
“Thăng bé nói rằng, nó từ nhỏ đã bị người khác nhốt lại, lúc còn nhỏ gặp cú sốc nào đó mới có thể biến thành bộ dạng như hiện nay”
“Thật thú vị, thiên tài đang yên đang lành lại trở thành đồ đần. Quan sát thăng bé cho cẩn thận, đừng để nó làm tổn hại đến bà chủ, không được rời một li, đã hiểu chưa?”
“Tôi biết rồi: Cố Gia Huy bận bịu xử lý công việc cho nên để Carl trông coi Thanh Viên.
“Được rồi, không chơi nữa, tôi mệt rồi, chơi không n “Vậy chúng ta ngồi xe lung lay nghỉ ngơi một lát đi “Thanh Viên vui vẻ nói.
Cậu bé đã rất lâu không được thấy Hứa Minh Tâm cho nên đã sắp chán chết rồi vì không ai chơi với mình.
Hai người ngồi trên xe lung lay, cô đang nghỉ ngơi thì nghe thấy Thanh Viên khẽ nói: “Hầy, tôi còn tưởng rằng cô không cần tôi nữa đấy, may mà cô đã về rồi”
“Thanh Viên ngoan ngoãn dễ thương như vậy, sao lại không muốn được chứ? Đừng suy nghĩ lung tung”
“Vậy tại sao mẹ tôi lại không không quan tâm tôi nữa?”
Thanh Viên nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Mẹ của cậu bỏ mặc cậu ư? Tại sao lại như vậy?”
“Tôi không biết, bố mẹ đều không thích tôi, không thích tôi tại sao còn sinh tôi ra. Những người khác đều được bố mẹ đưa đi chơi, còn tôi không có ai y từ trước đến giờ cậu sống một mình thôi sao?”
“Tôicó một anh trai, anh ấy dạy tôi tập đọc, viết chữ. Chính anh ấy đã dạy tôi viết những chữ kia. Anh ấy nói tôi rất giỏi ở mặt này, anh ấy khen tôi, tôi lại viết cho anh ấy xem, anh ấy cũng rất vui” ậy anh của cậu tên gì?” tôi không biết ạ, tôi chỉ biết tôi tên Thanh Viên. Chị..còn có…còn có chú kia…”
“Đúng rồi ạ, chú ở với chị đó ạ?” Hứa Minh Tâm dở khóc dở cười, đành căn dặn cậu bé: “Cậu đừng gọi chú trước mặt anh ấy nhé, cái anh đấy bụng dạ hẹp hòi nên sẽ không vui khi nghe cậu gọi bằng chú đâu” Thanh Viên nghe vậy lập tức căn chặt môi tỏ ý đã biết, bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng.
“Cậu yên tâm, chị sẽ không vô duyên vô cớ bỏ mặc cậu đâu, chúng ta là bạn bè mà, đúng không nào?”
“Bạn bè? Vậy chúng ta ngoắc tay nhé?” Nói rồi cậu ta nhanh nhảu đưa tay ra.
“Một cái ngoắc tay trăm năm không đổi” Hai ngón út ngoắc vào tiếp đó hai ngón cái chụp vào nhau, cậu ta không ngừng cười hihi haha hết sức ngây ngô.
Hứa Minh Tâm không biết cậu ta đã chịu đựng những gì mà thành ra thế này, nhưng giống như hiện tại thì cũng không có gì là không tốt. Ít nhất thì ngày nào cũng vui vẻ.
Thanh Viên nói bố mẹ không thương cậu, chỉ có một người anh trai ngay cả tên cậu cũng không biết, Hứa Minh Tâm lại thấy rằng sống mơ hồ như vậy cũng có cái hay. Ít nhất sẽ không cảm nhận được rõ ràng sự đau khổ, không giống như người bình thường suy tính phức tạp, tự tìm đến đau khổ.
Hứa Minh Tâm cùng cậu bé ăn cơm xong mới về nghỉ ngơi, chơi một ngày cô cũng đã thấm mệt.
Lúc Cố Gia Huy đi vào thấy cô cuộn mình nằm nghiêng trên giường, anh dịu dàng hỏi han: “Em mệt rồi à?”
“Ừm..”
“Vậy ngày mai Josh thử váy cưới, em có đi cùng được không? Anh hai mời đó, bởi vì bên cạnh Josh không có người phụ nữ nào, anh hai hi vọng em có thể đi cùng cô ấy cho có bạn. Đây là lần đầu tiên cô ấy mặc váy cưới nên rất hồi hộp căng thẳng, thế nên anh hai mới tìm anh hỏi xem em thế nào”
“Josh thử váy cưới ư?” Hứa Minh Tâm như bừng tỉnh, mở to hai mắt hết sức ngạc nhiên.
Từ lúc Josh khôi phục thân phận con gái Hứa Minh Tâm vẫn chưa gặp cô ấy lần nào.
Lần này có cơ hội ra ngoài đương nhiên cô rất vui.