Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, ý thức được mình rất có thể đã thất thố, lập tức nói: “Công ty còn có chuyện, tôi phải đi trước.”

“Được, vậy trên đường anh chú ý an toàn.”

Cô nhìn thoáng qua sắc mặt vô cùng khó coi của anh ta, thậm chí còn tái nhợt đi rất nhiều, giống như bị hút hết máu vậy.

Cô khẽ nhướng mày vẫn luôn cảm thấy hiện tại Cố Gia Huy đã thay đổi nhiều chỗ nhưng cụ thể như thế nào cô cũng không nói rõ được.

Cô cảm thấy hơi thở của anh ta rõ ràng là rất quen thuộc, nhưng đôi khi lại cảm thấy được rất lạnh lẽo, nó giống như một loại vũ khí không chịu được cân nhắc cảm thấy như sắp đâm xuyên qua.

Cô thật sự không thể hiểu cũng không muốn nghĩ sâu xa về điều đó nữa.

Hắc Ảnh đứng ở cửa rất lâu, nhìn thật sâu vào cánh cửa đóng chặt, một tay môn ngực.

Vì sao…lại đau như vậy?

Anh ta hung hăng liếc mắt một cái, thời điểm xoay người lại quyết tuyệt đến đáng sợ.

Anh ta đi tới bãi đỗ xe, vừa mới mở cửa xe đã thấy một người ngồi ở ghế phó lái.

Phó Minh Tước liếc mắt, nở một nụ cười đầy ẩn ý với anh ta.

“Kỳ hạn ba ngày đã tới rồi em trai tốt của tôi.”

“Anh trai cũng đúng giờ thật.”

Anh ta bình tĩnh ngồi lên xe, lái xe đi ra ngoài.

Hai người đi tới bờ biển, gió đông nổi lên, tóc ngắn bị thổi rối tung lên, tay áo tung bay.

Nơi này trống trai không có một bóng người.

Anh ta hít một hơi không khí mát lạnh nói: “Anh rất tò mò về bộ mặt thật của tôi sao?”

“Cậu có thể giả dạng Cố Gia Huy giống như vậy, cậu cũng thật là giỏi, thật sự là tôi càng ngày càng hiếu kỳ! Giữ lời hứa của cậu đi.”

“Được.”

Hắc Ảnh từng bước tới gần, cách anh ta khoảnh một nước liền ngừng lại.

Hai tay anh ta dừng lại ở trên mặt chậm rãi cởi bộ lớp mặt nạ che mặt ra.

Đôi mắt Phó Minh Tước trừng lớn, đồng tử không ngừng co rút lại, nhất thời khiếp sợ không nói ra lời.

Thật lâu sau anh ta mới tìm lại được âm thanh run nhè nhẹ của chính mình.

“Tại sao… tại sao có thể như thế này chứ? Tại sao cậu lại cố bộ dạng như thế này chứ.

Hắc Ảnh nghe vậy, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng hơi chế giêu.

“Tôi thế này, anh ngạc nhiên sao?

Đây là chính là cha nuôi bồi dưỡng tôi.’ “Khó trách…khó trách lại như thế.”

Trong nháy mắt Phó Minh Tước đã hiểu được tất cả, vì sao anh ta vĩnh viễn ở phía sau, vì sao anh ta luôn nhận được sự ưu ái của Phó Minh Nam, thì ra là như vậy.

“Anh trai nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi thì cũng hiểu được kế hoạch của cha nuôi. Nếu anh dám ở giữa gây khó dễ, phá hủy kế hoạch của chúng tôi thì cẩn thận cháu gái bảo bối của tôi bị mất mạng đó.”

“Yên tâm đi, tôi cũng không nể tình nhà họ Cố đâu, người mà cậu muốn giết cũng là người mà tôi vô cùng muốn cô ta chết. Tôi chỉ có một yêu cầu, cam đoan rằng Hứa Minh Tâm còn sống cũng không có yêu cầu gì khác. Anh và em chung sống hòa bình, hắc đạo là của cậu, nhà họ Phó cũng là của cậu, bao gồm cả tập đoàn Cố Linh cũng sẽ là của cậu. Cậu chính là người chiến thắng cuối cùng. “Tôi chịu thua.”

Phó Minh Tước nói từng chữ một, giọng điệu thong thả, trâm thấp mang theo hơi thở kỳ lạ.

Hắc Ảnh liếm liếm môi, lộ ra nụ cười tà ác, giống như hồ ly tỉnh bày mưu tính kế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK