Anh ta theo bản năng bắt lấy bàn tay nhỏ của cô ấy rồi đặt lên trên vòm ngực mình.
Chiếc áo len đen cũng không thể ngăn lại cơ bắp giàu có co giãn đàn hồi bên trong.
Bạch Thư Hân đỏ mặt muốn rút tay về, nhưng… đành chịu vì không nó. không thể không thừa nhận rằng cảm giác này thực sự rất tốt, cảm thấy rất chắc chắn và có cảm giác vô cùng an toàn.
Thoạt nhìn rất gầy, dáng người cũng rất cân đối, không ngờ rằng bên trong lại giàu có như vậy.
“Sao vậy? Nghiện rồi à? Không muốn thu tay lại à?”
“Khụ khụ… Em không thèm nhé, anh chuẩn bị đi mua đồ ăn đi, em đói rồi…” .
Truyện đề cử: Vạn Thiên Sủng Ái
“Thật ra em sở nhiều một chút cũng không sao
Anh ta dịu dàng cười cười, nhét bàn tay nhỏ của cô ấy vào bên trong chiếc áo len, như thế này càng thêm trực quan hơn.
Tây cô ấy rất lạnh, khi vừa chạm vào lớp da thịt ẩm áp kia, lập tức trở nên nóng hơn, Đây có phải là biến thành lưu manh đang đùa nghịch không? Nhưng cô ấy không muốn rút tay lại
“Như vậy… có phải rất biến thái hay không?”
“Chờ lát nữa lên xe sẽ không có ai nhìn thấy đâu, cứ sở thoải mái, dù sao anh cũng là của em, em muốn sở chỗ nào cũng được”
“Thật là chỗ nào… cũng có thể sao?”
Cô ấy theo bản năng nhìn về nơi nào đó, Ôn Mạc Ngôn nhịn không được hơi chuyển động cổ họng.
Chết tiệt, chỉ một ánh mắt thôi mà đã suýt khiến anh ta có phản ứng rồi, “Bạch Thư Hân, bây giờ em đang giở trò lưu mạnh đấy.” Anh ta bất lực đỡ trấn nói: “Nếu em không sợ chuốc họa vào người thì có thể thử xem, anh là một người đàn ông bình thường đấy!
Anh ta nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Người đàn ông bình thường sẽ ăn thịt, sẽ làm những chuyện ấy ấy
Đương nhiên là Bạch Thư Hân hiểu được ý từ tiềm tàng trong lời nói của anh ta, nhịn không được mim cười hì hì, chỉ hất tay nói: “Vẫn nên cư xử chuẩn mực một chút đi, lỡ chúng ta không thể kiềm chế được thì làm sao bây giờ?”
“Có phải là do nhân cách thứ hai vẫn luôn ở đó, cho nên chúng ta. Chúng ta không thể làm đến bước kia đúng không?” Ôn Mạc Ngôn có hơi ngại ngùng, nhưng cũng rất phiền muộn, vì vậy nên trong giọng nói có vẻ rầu rĩ không vui.
Bạch Thư Hân nghe được những lời này, cũng cảm thấy đây là một phiền phức rất lớn.
Nhân cách chính không biết những chuyện nhân cách thứ hai làm, nhưng Thiện Ngôn lại biết được mỗi tiếng nói mỗi động tác của Ôn Mạc Ngôn.
Có lẽ khi bọn họ đang bàn luận về chủ đề này thì Thiện Ngôn đang ở trong thân thể của anh ta âm thẩm mắng chửi, cũng không biết đang suy nghĩ lung tung về cái gì!
Hai người luôn phải đi đến bước đó, anh biết em sâu hay cạn, em biết anh dài hay ngắn vân vân mây máy. Dù sao cô ấy cũng không tin vào tình yêu trong sáng gi dầu.
Những người yêu nhau đều sẽ có khát vọng về da thịt, sẽ hy vọng hai người thân mật với nhau hơn. khuôn mặt của cô ấy lộ vẻ khó xử: “Nhưng anh không cảm thấy kỳ quái sao? Rõ rằng người em thích là anh, nhưng nếu cùng anh lên giường thì lại có cảm giác như đang cùng hai người đàn ông… Em cảm thấy như mình đang phản bội anh vậy “Anh cũng thấy rất kỳ quái, cứ như đang có người thứ ba nhìn chằm chằm. Nếu không… anh thử đi trị liệu tâm lý xem sao, để cho anh ta… Không bao giờ xuất hiện nữa?”
“Anh không cảm thấy sự xuất hiện của Thiện Ngôn đã dạy cho chúng ta điều gì đó hay sao? Anh học được sự thẳng thắn trung thực của Thiện Ngôn, Thiện Ngôn cũng từ từ học được tính cách hiền lành của anh. Cho dù là anh hay là Thiện Ngôn thì em cũng không có quyền lực để cướp đoạt đi sự tồn tại của ai cả. Mặc dù đây là một loại bệnh, nhưng khi anh được chữa khỏi thì em cứ có cảm giác như anh đã giết chết Thiện Ngôn vậy.”