Cô ấy chưa bao giờ biết rằng sức lực của Ôn Mạc Ngôn lại lớn đến vậy, khiến cô ấy không hề có chút cơ hội trốn thoát nào.
Cô ấy cảm nhận được sự cứng rắn của anh ta đang tiến đến lối vào.
Xong rồi…
“Ôn Mạc Ngôn, đừng… Làm ơn đừng, đừng để tối hận anh…”
“Đáng ghét… Đáng ghét…”
Anh ta nghe cô ấy nói như thế, một nụ cười cô đơn nở trên khóe miệng…
“A…”
Cơ thể cô ấy căng thẳng vì đau đớn, móng tay cắm sâu vào da thịt sau lưng anh ta, cào ra vài vệt máu.
Một đêm này đã định sẵn sẽ vô cùng điên cuồng.
Ngày hôm sau, ảnh ban mai tràn vào, mặt trời chói chang vì rèm chưa kéo.
Ôn Mạc Ngôn đau đầu đứng dậy, phát hiện quần áo của mình xộc xệch.
Anh ta vô thức sờ vào trí bên cạnh, bên giường đã trống trơn.
Anh ta nhổm người ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Sau một lúc mới có thể cố gắng sắp xếp lại ký ức về tối hôm qua.
Tối qua anh ta đi ra ngoài một mình và uống rất nhiều rượu, sau đó gọi taxi về.
Tiếp theo đó đã xảy ra chuyện gì…
Tại sao anh ta lại ở khách sạn của Bạch Thư Hân? Quần áo rải rác khắp nơi, chẳng lẽ…
Bạch Thư Hân thì sao?
Anh ta mặc quần áo vào, nhìn xung quanh nhưng không thấy Bạch Thư Hân đâu.
Đừng nói là người, thậm chí đến cả đồ đạc cũng không nhìn thấy.
Anh ta cau mày thật chặt, lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.
Điện thoại reo hồi lâu mới có người nhấc máy.
“Alo.”
Giọng nói của Bạch Thư Hân vô cùng nhỏ còn kèm theo một chút chút run rẩy, giống như đang sợ hãi.
“Bây giờ cô đang ở đâu? Không phải tôi đã đặt khách san cho em sao?”
“Tôi… tôi ở bên ngoài.”
“Cô chưa tới khách sạn à?” Ôn Mạc Ngôn cau mày chặt hơn nữa. Khi Bạch Thư Hân nghe anh ta nói như thế, trong lòng chợt chấn động Cô ấy đã đến khách sạn chưa chẳng lẽ anh ta không biết sao?
Chẳng lẽ là… anh ta uống say quá nên không thể nhớ bất cứ điều gì?
Bạch Thư Hân không thể tin được tâm trạng của mình lúc này, không biết là vui mừng hay là buồn bực.
Anh ta không nhớ rõ… cũng tốt thôi. “Tôi không tới. Tối qua không thấy người của khách sạn tới đón nên tôi tự bắt taxi nhưng… tài xế không tìm được đường. Cuối cùng tôi tìm một khách sạn gần đó để ở, bây giờ anh đang ở đâu? Tiệc sẽ bắt đầu lúc mười giờ, anh nên chuẩn bị tốt một chút, hôm nay… anh là nhân vật chính đấy!”
Cô ấy giả vờ như gió lặng mây bay nhưng thật ra một bàn tay đã dừng lại nơi khóe mắt, không ngừng lau đi giọt nước mắt chực trào ra.