“Anh không sao, bác sĩ Quế Anh bị thương. Kỹ thuật lái xe của em không tốt, lần sau để tài xế chở em đi. Dù sao em chưa tới khu vực này bao giờ, nếu chẳng may em đi lạc thì làm sao bây giờ?”
Cố Gia Huy hỏi han ân cần nhiều điều.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Vốn tưởng anh là thẳng nam, nhưng dáng vẻ quan tâm bây giờ của anh không giống một thẳng nam.
Thì ra anh không phải điều hòa làm mát, cũng có thể sưởi ấm, nhưng cũng chỉ sưởi ấm cho một người mà thôi.
Với những người còn lại, đều là lạnh.
“Em không sao, anh có thể đi xuống đóng phí, em sẽ ở lại đây đi cùng bác sĩ Quế Anh”
“Cũng được, hai người đều là con gái Cố Gia Huy gật đầu, sờ đầu cô, lúc này mới yên tâm rời đi.
Tạ Quế Anh thấy vậy thì run lên vì tức giận.
Cô ta không còn cảm thấy vết thương đau nữa, lúc đầu cô ta chỉ muốn có một người đàn ông tốt nhất, nhưng bây giờ càng không cam lòng.
Không cam lòng một người đàn ông tốt như vậy không nhìn thấy sự tốt đẹp của mình, mà lại bị một người phụ nữ tầm thường như Hứa Trúc.
Linh dắt mũi.
Cô ta hận không thể xông tới xé nát khuôn mặt của Hứa Minh Tâm, nhưng cô ta vẫn cố kìm nén.
“Nghe nói cô cứu mẹ chồng tôi, may mà có cô ở đó, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Bác sĩ cẩn thận một chút, đừng để lại sẹo”
“Tôi không sao, chăm sóc bà chủ Cố vốn là trách nhiệm của tôi, đây đều là việc tôi nên làm”
“Khi anh hai nói với tôi, tôi đã sợ chết khiếp. Cũng may là không có việc gì. Đợi lát nữa chúng ta cùng trở về, đừng sợ”
Ngay sau khi uống thuốc, Hứa Minh Tâm đỡ Tạ Quế Anh lên xe.
Cô không khỏi tò mò hỏi: “Bác sĩ Quế Anh, cô bị thương như thế thì lên xuống xe như thế nào? Cố Gia Huy có biết ôm phụ nữ không?”
“Cô Minh Tâm, cô đừng trách anh Huy, là do tôi không tiện đi lại nên anh Huy mới ôm tôi…”
Tạ Quế Anh vội vàng muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Hứa Minh Tâm cắt ngang: “Anh ấy ôm cô là phải. Dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng của mẹ chồng. Cô đừng khách sáo với chúng tôi, nếu anh ấy không phong độ thì ngược lại tôi phải dạy lại anh ấy”
“Cô… cô rất tin tưởng anh Huy sao?”
“Đương nhiên, tôi ở bên anh ấy hơn ba năm, sóng gió gì còn chưa thấy qua? Tôi nói cho cô biết, phụ nữ theo đuổi anh ấy nhiều vô cùng, nhưng cuối cùng dù thế nào thì tôi vẫn vững vàng ngồi ở vị trí mợ chủ Cố, còn có con trai nữa”
“Tôi có cách riêng để đối xử với những đồ đê tiện quyến rũ đó. Tất nhiên, bác sĩ Quế Anh thì khác. Bác sĩ Quế Anh là đại ân nhân của nhà họ Cố, tất cả mọi người đều sẽ biết ơn cô. Tôi tin tưởng cô, cũng tin tưởng Cố Gia Huy. Nếu ngay cả hai người cũng nghỉ ky thì tôi cũng làm quá rồi”
“Hai mươi tư giờ mỗi ngày, anh ấy ở bên cạnh tôi hơn mười giờ, thời gian còn lại đều ở bên ngoài. Đối xử với đàn ông như thả diều vậy. Có thể ra ngoài, nhưng chỉ cần buổi tối trở về là được. Bác sĩ Quế Anh, cô nói có phải không?”
Khóe miệng cô nhếch lên một độ cong động lòng người, nụ cười vô hại, thuần khiết ngây thơ.
Lời này cũng không hề bới móc, không có chữ nào nhắm vào cô ta, nhưng Tạ Quế Anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Cảm giác như có chút ném đá giấu tay.
Cô ta miễn cưỡng liếm miệng, gượng cười.
Cố Gia Huy hỏi han ân cần nhiều điều.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Vốn tưởng anh là thẳng nam, nhưng dáng vẻ quan tâm bây giờ của anh không giống một thẳng nam.
Thì ra anh không phải điều hòa làm mát, cũng có thể sưởi ấm, nhưng cũng chỉ sưởi ấm cho một người mà thôi.
Với những người còn lại, đều là lạnh.
“Em không sao, anh có thể đi xuống đóng phí, em sẽ ở lại đây đi cùng bác sĩ Quế Anh”
“Cũng được, hai người đều là con gái Cố Gia Huy gật đầu, sờ đầu cô, lúc này mới yên tâm rời đi.
Tạ Quế Anh thấy vậy thì run lên vì tức giận.
Cô ta không còn cảm thấy vết thương đau nữa, lúc đầu cô ta chỉ muốn có một người đàn ông tốt nhất, nhưng bây giờ càng không cam lòng.
Không cam lòng một người đàn ông tốt như vậy không nhìn thấy sự tốt đẹp của mình, mà lại bị một người phụ nữ tầm thường như Hứa Trúc.
Linh dắt mũi.
Cô ta hận không thể xông tới xé nát khuôn mặt của Hứa Minh Tâm, nhưng cô ta vẫn cố kìm nén.
“Nghe nói cô cứu mẹ chồng tôi, may mà có cô ở đó, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Bác sĩ cẩn thận một chút, đừng để lại sẹo”
“Tôi không sao, chăm sóc bà chủ Cố vốn là trách nhiệm của tôi, đây đều là việc tôi nên làm”
“Khi anh hai nói với tôi, tôi đã sợ chết khiếp. Cũng may là không có việc gì. Đợi lát nữa chúng ta cùng trở về, đừng sợ”
Ngay sau khi uống thuốc, Hứa Minh Tâm đỡ Tạ Quế Anh lên xe.
Cô không khỏi tò mò hỏi: “Bác sĩ Quế Anh, cô bị thương như thế thì lên xuống xe như thế nào? Cố Gia Huy có biết ôm phụ nữ không?”
“Cô Minh Tâm, cô đừng trách anh Huy, là do tôi không tiện đi lại nên anh Huy mới ôm tôi…”
Tạ Quế Anh vội vàng muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Hứa Minh Tâm cắt ngang: “Anh ấy ôm cô là phải. Dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng của mẹ chồng. Cô đừng khách sáo với chúng tôi, nếu anh ấy không phong độ thì ngược lại tôi phải dạy lại anh ấy”
“Cô… cô rất tin tưởng anh Huy sao?”
“Đương nhiên, tôi ở bên anh ấy hơn ba năm, sóng gió gì còn chưa thấy qua? Tôi nói cho cô biết, phụ nữ theo đuổi anh ấy nhiều vô cùng, nhưng cuối cùng dù thế nào thì tôi vẫn vững vàng ngồi ở vị trí mợ chủ Cố, còn có con trai nữa”
“Tôi có cách riêng để đối xử với những đồ đê tiện quyến rũ đó. Tất nhiên, bác sĩ Quế Anh thì khác. Bác sĩ Quế Anh là đại ân nhân của nhà họ Cố, tất cả mọi người đều sẽ biết ơn cô. Tôi tin tưởng cô, cũng tin tưởng Cố Gia Huy. Nếu ngay cả hai người cũng nghỉ ky thì tôi cũng làm quá rồi”
“Hai mươi tư giờ mỗi ngày, anh ấy ở bên cạnh tôi hơn mười giờ, thời gian còn lại đều ở bên ngoài. Đối xử với đàn ông như thả diều vậy. Có thể ra ngoài, nhưng chỉ cần buổi tối trở về là được. Bác sĩ Quế Anh, cô nói có phải không?”
Khóe miệng cô nhếch lên một độ cong động lòng người, nụ cười vô hại, thuần khiết ngây thơ.
Lời này cũng không hề bới móc, không có chữ nào nhắm vào cô ta, nhưng Tạ Quế Anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Cảm giác như có chút ném đá giấu tay.
Cô ta miễn cưỡng liếm miệng, gượng cười.