“Vậy thì cô có thích anh ấy không?”
“Tôi không muốn tìm người mình thích, mà muốn tìm người thích mình, như thế thì anh ấy sẽ chiều chuộng tôi.”
“Điều này..”
Hứa Minh Tâm nghe nghe vậy, cô có chút không thể hiểu được.
“Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nếu anh ấy thành tâm, tôi cũng sẽ thích anh ấy” Tạ Quế Anh tiếp tục nói thêm.
Hứa Minh Tâm lúc này mới gật đầu, cảm thấy mọi việc thật sự không thể gấp gáp, cần phải từ từ bồi dưỡng.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Hứa Minh Tâm rời đi.
Từ lúc Tạ Quế Anh quay lại, nụ cười trên khóe miệng cô ta hơi cứng lại, cuối cùng nổi lên một vòng cung tinh tế, chính là một nụ cười khinh bỉ đáng sợ.
Edward không thể lọt vào mắt xanh của cô ta. Thứ cô ta muốn là quyền lực, tiền bạc và địa vị. Cô ta phải là người làm chủ, là chúa tể thống trị vận mệnh của người khác.
Cố Gia Huy rất nhanh liền dọn về nhà, hoàng gia cũng náo loạn.
Một khi cuộc hôn nhân giữa Diên và Cecilia được định đoạt, họ sẽ bắt đầu tham gia vào chính trị, thế như chẻ tre.
Có sự đàn áp quân sự của William bên ngoài, còn có Halley bên trong trong ứng ngoài hợp.
Hơn nữa, các bộ trưởng trong nội các từ lâu đã không hài lòng với sự chuyên chế của Charles, chỉ cần ai đó đứng ra, tất cả sẽ đồng ý mà phụ họa theo.
Người ngoài nhìn thấy cung điện nguy nga, còn bên trong sớm đã bị kiến hôi đục cho trống rỗng.
Ngai vàng của Charles đang bị đe dọa, nhưng vẫn không sợ hãi phản kháng.
Cuối cùng, Halley đã bị chặn trước cung điện.
Halley mặc bộ quần áo quý tộc lộng lẫy, đeo một thanh kiếm trên thắt lưng.
Trang phục này là biểu tượng cho quyền lực tối cao của hoàng gia.
Anh ta chĩa kiếm về phía Charles nói: “Chuyện kia là anh làm phải không?”
“Chuyện… chuyện gì?”
Charles cũng không biết anh ta đang nói chuyện gì.
“Chỉ có anh mới làm điều đó, bởi vì Diên đe dọa đến địa vị của anh, cho nên anh đã sai người làm tổn thương Jane, đúng không?”
Ở Manhattan chỉ có Charles là có động cơ, thật sự không tìm được người thứ hai.
Charles nghe như thế thì cả người phát run: “Tôi… tôi đã cử người đến ám sát Jane, nhưng người của tôi còn chưa kịp đến gần cậu ta thì đã bị giải quyết rồi, tôi… làm sao tôi có thể làm tổn thương cậu ta được?”
“Vương đệ, anh em ta chí thân, bây giờ cậu vì một người ngoài chĩa kiếm vào anh cả của mình sao?”
“Vốn dĩ anh không nên nói dối tôi, chỉ anh mới có thể làm tổn thương đến cậu ta. Đừng có nói chuyện anh em chí thân với tôi, lúc anh động đến cậu ta thì tình anh em của chúng ta cũng đã bị anh tự mình cắt đứt rồi. Huống chỉ, chúng ta có tình nghĩa sao? Chúng ta vừa sinh ra đã trong hoàn cảnh anh chết tôi sống, minh tranh ám đấu giữa chúng ta còn thiếu sao?”
“Nhưng tôi không quan tâm đến cái ngai vàng này, nếu như anh đã có được rồi, thì nên giữ phép tắc, thể hi không nên động vào người mà tôi yêu nhất Thanh kiếm ra khỏi vỏ, đánh một tia sáng sắc bén, cuối cùng rơi xuống cổ anh ta.
Anh sáng lạnh lẽo ép gần, kiếm ảnh đáng sợ.
Hơi nghiêng một chút, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào da thịt, máu tươi trào ra khí độ của một vị vua đi. Anh Charles cảm thấy khí tức của chết chóc.
“Tôi không muốn tìm người mình thích, mà muốn tìm người thích mình, như thế thì anh ấy sẽ chiều chuộng tôi.”
“Điều này..”
Hứa Minh Tâm nghe nghe vậy, cô có chút không thể hiểu được.
“Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nếu anh ấy thành tâm, tôi cũng sẽ thích anh ấy” Tạ Quế Anh tiếp tục nói thêm.
Hứa Minh Tâm lúc này mới gật đầu, cảm thấy mọi việc thật sự không thể gấp gáp, cần phải từ từ bồi dưỡng.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Hứa Minh Tâm rời đi.
Từ lúc Tạ Quế Anh quay lại, nụ cười trên khóe miệng cô ta hơi cứng lại, cuối cùng nổi lên một vòng cung tinh tế, chính là một nụ cười khinh bỉ đáng sợ.
Edward không thể lọt vào mắt xanh của cô ta. Thứ cô ta muốn là quyền lực, tiền bạc và địa vị. Cô ta phải là người làm chủ, là chúa tể thống trị vận mệnh của người khác.
Cố Gia Huy rất nhanh liền dọn về nhà, hoàng gia cũng náo loạn.
Một khi cuộc hôn nhân giữa Diên và Cecilia được định đoạt, họ sẽ bắt đầu tham gia vào chính trị, thế như chẻ tre.
Có sự đàn áp quân sự của William bên ngoài, còn có Halley bên trong trong ứng ngoài hợp.
Hơn nữa, các bộ trưởng trong nội các từ lâu đã không hài lòng với sự chuyên chế của Charles, chỉ cần ai đó đứng ra, tất cả sẽ đồng ý mà phụ họa theo.
Người ngoài nhìn thấy cung điện nguy nga, còn bên trong sớm đã bị kiến hôi đục cho trống rỗng.
Ngai vàng của Charles đang bị đe dọa, nhưng vẫn không sợ hãi phản kháng.
Cuối cùng, Halley đã bị chặn trước cung điện.
Halley mặc bộ quần áo quý tộc lộng lẫy, đeo một thanh kiếm trên thắt lưng.
Trang phục này là biểu tượng cho quyền lực tối cao của hoàng gia.
Anh ta chĩa kiếm về phía Charles nói: “Chuyện kia là anh làm phải không?”
“Chuyện… chuyện gì?”
Charles cũng không biết anh ta đang nói chuyện gì.
“Chỉ có anh mới làm điều đó, bởi vì Diên đe dọa đến địa vị của anh, cho nên anh đã sai người làm tổn thương Jane, đúng không?”
Ở Manhattan chỉ có Charles là có động cơ, thật sự không tìm được người thứ hai.
Charles nghe như thế thì cả người phát run: “Tôi… tôi đã cử người đến ám sát Jane, nhưng người của tôi còn chưa kịp đến gần cậu ta thì đã bị giải quyết rồi, tôi… làm sao tôi có thể làm tổn thương cậu ta được?”
“Vương đệ, anh em ta chí thân, bây giờ cậu vì một người ngoài chĩa kiếm vào anh cả của mình sao?”
“Vốn dĩ anh không nên nói dối tôi, chỉ anh mới có thể làm tổn thương đến cậu ta. Đừng có nói chuyện anh em chí thân với tôi, lúc anh động đến cậu ta thì tình anh em của chúng ta cũng đã bị anh tự mình cắt đứt rồi. Huống chỉ, chúng ta có tình nghĩa sao? Chúng ta vừa sinh ra đã trong hoàn cảnh anh chết tôi sống, minh tranh ám đấu giữa chúng ta còn thiếu sao?”
“Nhưng tôi không quan tâm đến cái ngai vàng này, nếu như anh đã có được rồi, thì nên giữ phép tắc, thể hi không nên động vào người mà tôi yêu nhất Thanh kiếm ra khỏi vỏ, đánh một tia sáng sắc bén, cuối cùng rơi xuống cổ anh ta.
Anh sáng lạnh lẽo ép gần, kiếm ảnh đáng sợ.
Hơi nghiêng một chút, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào da thịt, máu tươi trào ra khí độ của một vị vua đi. Anh Charles cảm thấy khí tức của chết chóc.