Sau đó ba người đi ra ngoài, Đại sư không chịu ngồi xe, nhất định phải đi bộ.
Cuối cùng khi trở về nhà thì hoàng hôn đã buông xuống.
Bất tri bất giác, ban ngày đã đi qua.
Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Tâm đi vào phòng ngủ chính của Phó Minh Tước, đẳng sau một chiếc giường lại là… là linh đường?
Ởgiữa còn có một chiếc quan tài thủy tinh, bên trong toàn là băng và sương mù, giữa sương mù trắng ngần lượn lờ, cô nhìn thấy một gương mặt tương tự mình đến bảy tám phần.
Ngọc Diệp lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng mà lúc chị ấy mất cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mà dung mạo cũng dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Cho nên gần như giống y hệt cô.
“Đây là..”
“Đại sư, xin nhờ ông”
Phó Minh Tước xoay người, thành kính nói, giọng điệu trầm trọng, dường như gửi gắm kỳ vọng rất cao.
“Thí chủ yên tâm đi, cậu đi ra ngoài trước, còn lại cứ giao cho tôi và cô Tâm.”
Phó Minh Tước nghe vậy bèn nhìn cô một cái đầy thâm thúy, sau đó đóng cửa rời đi.
“Đại sư, đây là ông muốn làm gì?”
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi mà nói.
“Thí chủ, cô đã từng nghe về truyền thuyết Lạt Ma tái sinh chưa?”
“Cái này… từng nghe nói, nhưng liên quan gì đến tôi?”
Trái tim cô đập thình thịch một cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng hoang đường.
Đã thời đại nào rồi mà còn tin những điều này?
Không phải thật đâu, chuyện kế tiếp không hề giống chút nào so với tưởng tượng của cô!
Trong lòng cô không ngừng kêu gào.
Đại sư Vân Đàm nhìn cô, đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên ánh sáng.
“Không biết Hứa thí chủ có bằng lòng bình tĩnh lại để nghe câu chuyện của Phó thí chủ không”
“Xin mời Đại sư”
“Tính ra cũng đã được sáu năm rồi” Đại sư nói sâu xa: “Lúc đó Phó thí chủ gặp phải nỗi đau mất vợ, đã có ý định muốn chết, lại còn muốn cùng con tự sát. Mà tiểu tăng đi đây đi đó giảng kinh ở các nơi, trên đường trở lại thị trấn nhỏ thì gặp được Phó thí chủ”
“Thật ra tiểu tăng cũng chỉ là một người trần mắt thịt, Phật pháp lĩnh hội được thật sự rất nhỏ bé, nhưng với tôi mà nói cũng phải lĩnh hội cả một đời. Trong mắt mọi người, có lẽ tôi là cao tăng đắc đạo, nhưng tiểu tăng biết rõ, Phật pháp vô biên, tôi còn cách cảnh giới cao tăng rất xa”
“Tôi biết bà Phó đã qua đời, không thể cứu vãn, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chết ở trước mặt tôi, huống chi còn có một đứa bé vẫn còn đang bọc tã. Tôi tận tình khuyên can, hy vọng cậu ấy dù không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho đứa coi “Nhưng Phó thí chủ đã quyết định, nói rằng sau khi bản thân đi, chắc chắn bố cậu ấy sẽ không bỏ qua cho đứa bé này, trái lại để đứa bé kia đi cùng cậu ấy có lẽ còn tốt hơn. Tiểu tăng hồ đồ, nghĩ đến chuyện Lạt Ma tái sinh, nên bèn lừa gạt cậu ấy”
“Tôi vốn định cứu người, nhưng lại hại Phó thí chủ nảy sinh chấp niệm quá sâu. Quả thật cậu ấy có ý muốn sống tiếp, nhưng mấy năm nay vẫn luôn không thể từ bỏ chuyện làm người vợ đã mất sống lại.
Sống chết đều có số, sao có thể cưỡng cầu. Hơn nữa, Lạt Ma tái sinh cũng là chuyển đến một cơ thể sống mới, là việc kéo dài sinh mệnh.
Nhưng phương pháp mà Phó thí chủ lựa chọn, là một mạng đổi một mạng”
“Tôi không có cách nào khuyên can, nếu không toàn bộ ngôi chùa, thậm chí là hơn trăm người trong thị trấn, Phó thí chủ đều muốn giết hết. Cậu ấy tin chắc răng ngày mà Hứa thí chủ ra đời, cũng là ngày mà vợ cậu ấy qua đời, đây là trời cao ám chỉ”
Cuối cùng khi trở về nhà thì hoàng hôn đã buông xuống.
Bất tri bất giác, ban ngày đã đi qua.
Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Tâm đi vào phòng ngủ chính của Phó Minh Tước, đẳng sau một chiếc giường lại là… là linh đường?
Ởgiữa còn có một chiếc quan tài thủy tinh, bên trong toàn là băng và sương mù, giữa sương mù trắng ngần lượn lờ, cô nhìn thấy một gương mặt tương tự mình đến bảy tám phần.
Ngọc Diệp lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng mà lúc chị ấy mất cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mà dung mạo cũng dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Cho nên gần như giống y hệt cô.
“Đây là..”
“Đại sư, xin nhờ ông”
Phó Minh Tước xoay người, thành kính nói, giọng điệu trầm trọng, dường như gửi gắm kỳ vọng rất cao.
“Thí chủ yên tâm đi, cậu đi ra ngoài trước, còn lại cứ giao cho tôi và cô Tâm.”
Phó Minh Tước nghe vậy bèn nhìn cô một cái đầy thâm thúy, sau đó đóng cửa rời đi.
“Đại sư, đây là ông muốn làm gì?”
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi mà nói.
“Thí chủ, cô đã từng nghe về truyền thuyết Lạt Ma tái sinh chưa?”
“Cái này… từng nghe nói, nhưng liên quan gì đến tôi?”
Trái tim cô đập thình thịch một cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng hoang đường.
Đã thời đại nào rồi mà còn tin những điều này?
Không phải thật đâu, chuyện kế tiếp không hề giống chút nào so với tưởng tượng của cô!
Trong lòng cô không ngừng kêu gào.
Đại sư Vân Đàm nhìn cô, đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên ánh sáng.
“Không biết Hứa thí chủ có bằng lòng bình tĩnh lại để nghe câu chuyện của Phó thí chủ không”
“Xin mời Đại sư”
“Tính ra cũng đã được sáu năm rồi” Đại sư nói sâu xa: “Lúc đó Phó thí chủ gặp phải nỗi đau mất vợ, đã có ý định muốn chết, lại còn muốn cùng con tự sát. Mà tiểu tăng đi đây đi đó giảng kinh ở các nơi, trên đường trở lại thị trấn nhỏ thì gặp được Phó thí chủ”
“Thật ra tiểu tăng cũng chỉ là một người trần mắt thịt, Phật pháp lĩnh hội được thật sự rất nhỏ bé, nhưng với tôi mà nói cũng phải lĩnh hội cả một đời. Trong mắt mọi người, có lẽ tôi là cao tăng đắc đạo, nhưng tiểu tăng biết rõ, Phật pháp vô biên, tôi còn cách cảnh giới cao tăng rất xa”
“Tôi biết bà Phó đã qua đời, không thể cứu vãn, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chết ở trước mặt tôi, huống chi còn có một đứa bé vẫn còn đang bọc tã. Tôi tận tình khuyên can, hy vọng cậu ấy dù không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho đứa coi “Nhưng Phó thí chủ đã quyết định, nói rằng sau khi bản thân đi, chắc chắn bố cậu ấy sẽ không bỏ qua cho đứa bé này, trái lại để đứa bé kia đi cùng cậu ấy có lẽ còn tốt hơn. Tiểu tăng hồ đồ, nghĩ đến chuyện Lạt Ma tái sinh, nên bèn lừa gạt cậu ấy”
“Tôi vốn định cứu người, nhưng lại hại Phó thí chủ nảy sinh chấp niệm quá sâu. Quả thật cậu ấy có ý muốn sống tiếp, nhưng mấy năm nay vẫn luôn không thể từ bỏ chuyện làm người vợ đã mất sống lại.
Sống chết đều có số, sao có thể cưỡng cầu. Hơn nữa, Lạt Ma tái sinh cũng là chuyển đến một cơ thể sống mới, là việc kéo dài sinh mệnh.
Nhưng phương pháp mà Phó thí chủ lựa chọn, là một mạng đổi một mạng”
“Tôi không có cách nào khuyên can, nếu không toàn bộ ngôi chùa, thậm chí là hơn trăm người trong thị trấn, Phó thí chủ đều muốn giết hết. Cậu ấy tin chắc răng ngày mà Hứa thí chủ ra đời, cũng là ngày mà vợ cậu ấy qua đời, đây là trời cao ám chỉ”