Mặc dù mười tám trại Nam Khương cô lập với thế giới bên ngoài, nhưng cũng đã nghe nói đến thế giới bên ngoài, có lẽ nhiều người không biết, trên thực tế, con đường để vào Nam Khương và đi ra ngoài chính là cái hồ tựa vào núi kia.
Tất nhiên, có thể có những cách khác để đi ra ngoài, nếu không có đám người Mạc Phong lớ ngớ tìm ra thì e rằng họ cũng sẽ không tin rằng có một cái hang dưới đáy hồ.
Nhiều người có thể cả đời không ra khỏi thôn, nhưng họ cảm thấy như chốn bồng lai tiên cảnh. Đúng như Đào Uyên Minh đã viết, không biết đêm nay là năm nào!
Nếu luật pháp và trật tự trị an ở đây tốt thì đương nhiên sẽ là một nơi thần tiên khiến người ta muốn hướng đến.
Vì có thể nhìn thấy được nên Hoàng Doanh có tâm trạng rất tốt, cũng có thể là đồ bọn họ mang đến khá ngon, tóm lại là nói chuyện rất rôm rả, tiếng cười không ngớt.
Vui vẻ cười đùa đến khuya, đám người kia cũng không kéo đến nữa.
"Nhân tiện, Nam Khương đã xảy ra chuyện gì vậy?! Trước nghe nói, bên trên muốn cải tổ lại bộ máy lần nữa là sao?!", Mạc Phong nhìn vẻ khó hiểu hỏi.
Lúc trước Vưu Giai Hàng cũng đã từng nói như vậy, vốn dĩ quyền lực của Nam Khương nằm trong tay bà của Bạch Doanh, nhưng bây giờ xem như rơi vào tay kẻ khác, dù có đánh thế nào thì người dân vẫn chịu khổ.
"Tôi cũng không rõ, nhưng nghe nói thiếu tư mệnh có vẻ bị quản thúc, trước đây việc lớn bé gì cũng do thiếu tư mệnh đứng ra quản lý, bây giờ trị an hỗn loạn không ai quản”, Hoàng Doanh cũng không ngại ngần mà chia sẻ hết toàn bộ sự việc.
May mà cô ấy gặp được đám người Mạc Phong, nếu cô ấy ở cái phồn hoa đô thị ngoài kia, cô gái đơn thuần như vậy nhất định sẽ bị lừa gạt!
Mạc Phong vừa ăn vừa hỏi: "Họ của thiếu tư mệnh có phải là Bạch không ?!"
"Không phải Bạch, họ Khương, tên Khương Na. Mười sáu tuổi đã làm chỉ huy trẻ của mười tám trại Nam Khương, phụ trách an ninh khu vực. Trong thời gian cô ấy quản lý, hầu như không có ai phải vào phòng giam. Bao nhiêu năm như vậy rất ít thấy có trộm cắp, nhưng thời gian này trộm cướp xảy ra như cơm bữa, nên chắc chắn là thiếu tư mệnh xảy ra chuyện rồi!"
"..."
Dường như bên trong và bên ngoài Nam Khương đều giống nhau, nó có đầy đủ chế độ thưởng phạt giống như quốc gia cổ xưa, cũng như các phòng giam riêng, không hề khác biệt so với bên ngoài, chỉ cần không ra khỏi núi, hệ thống bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng đến nơi đây.
Đám người Mạc Phong suýt mất mạng khi lên núi, hơn nữa nơi này cũng chỉ là một vùng đất man di mọi rợ, cho nên cho dù biết mười tám trại Nam Khương, bên trên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Diện tích nhỏ không đủ căn cứ nên đã biến nơi đây thành khu tự trị.
"Vậy ...... cô biết Bạch Doanh không?!"
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hoàng Doanh ngay lập tức trở nên trùng xuống.
“Anh biết Thánh nữ sao?!”, cô ấy nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt kinh ngạc, tựa hồ như đã đoán được điều gì đó.
Ngẫm lại cũng đúng, từ bên ngoài xông vào, cũng đâu thể nói là đến để du lịch? !
Mạc Phong không chút do dự gật đầu: "Cô có thể cho tôi biết cô ấy hiện giờ thế nào không?!"