Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, gã hòa thượng không nhịn được mà quăng chuỗi hạt Phật trong tay, chín hạt ngọc lập tức rơi vãi đầy mặt đất.

Những viên đá quý trong suốt như pha lê lơ lửng trên không trung, tỏa ánh sáng vàng đi muôn nơi.

Mạc Phong siết chặt cành cây trong tay, ba người nọ bắt đầu tiến lên ép sát, bầu không khí bỗng trở nên hết sức im lìm.

Không có gió, không có tiếng lá rơi, thời cơ chiến đấu chuẩn bị đến rồi.

Vù!

Ba người đồng thời ra tay, Mạc Phong cũng không hề né tránh mà lao tới.

Tam Sơn nhà họ Tống đứng cách đó không xa cũng đang tập trung quan sát tình hình.

Lúc này, Triệu Vô Cực một tay vuốt cằm, nhỏ giọng hỏi: "Các ông có thấy là thằng nhãi này trông rất quen không? Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác quen thuộc như vậy trong khi chưa từng chào hỏi bao giờ nhỉ?”

"Ông cũng thấy thế à? Từ lúc tên này đến nhà họ Tống khiêu chiến với tôi, tôi cứ có cảm giác thân thuộc, cứ như đã từng gặp cậu ta ở chỗ nào rồi ấy, cực kỳ giống một người!", Sở Nam Thiên cũng cúi đầu, rơi vào trầm tư.

Hai người nhìn nhau, dường như cùng lúc bắt gặp ánh mắt loé sáng của đối phương.

Viên Bá Thiên nhìn hai người họ rồi nhỏ giọng nói: "Câm miệng đi! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đừng nói lung tung nữa, cẩn thận lại chuốc hoạ vào thân!"

...

Khi họ đang nói chuyện, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên.

Uỳnh!

Mạc Phong dùng cành cây đánh bay Cửu Long Châu, va vào bảy tám cây lớn khiến chúng gãy cả thân.

“Ha ha, Cửu Long Châu gì chứ, cũng chỉ đến thế mà thôi!”, tay phải anh cầm cành cây chống trên mặt đất, thở hổn hển, nhưng vẫn lạnh lùng buông lời chế giễu.

Hoa hòa thượng nọ vẫn còn sáu hạt ngọc trong tay, trong số đó, có ba hạt đã bị đánh rơi xuống đất, không biết là do gã hòa thượng này yếu đi hay ngược lại, anh trở nên mạnh hơn.

Xem ra, Cửu Long Châu này không còn lợi hại như lần trước, hoặc có lẽ do đồng thời sử dụng chín hạt ngọc này cùng một lúc khiến gã Hòa thượng bị nội thương.

“Đừng lề mề nữa, trừ khử thằng nhãi này đi, lấy được đồ rồi rời đi ngay!”, Hồng Sinh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quát hai người còn lại.

Có lẽ họ đều không ngờ rằng cành cây trong tay Mạc Phong lại có thể sánh ngang với linh bảo thượng đại - Cửu Long Châu!

Bịch!

Lão đạo sĩ vung cây roi kinh lôi trong tay rồi hét lớn: "Thằng nhãi!Chịu chết đi!"

Tam Sơn nhà họ Tống vẫn đứng nguyên tại chỗ tựa như mình là người ngoài cuộc.

"Không xông lên thật à? Mình làm như thế có phải rất không nghĩa khí không?", Triệu Vô Cực quay lại nhìn Viên Bá Thiên, hỏi.

Viên Bá Thiên không khỏi khẽ lắc đầu, cười khẩy: "Nếu ba chọi một mà còn không địch lại được, bị truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành truyện cười sao, huống chi là có sáu người. Hơn nữa, đối thủ cũng chỉ là một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi mới ra đời, vắt mũi còn chưa sạch, thôi thì chúng ta cứ giữ chút thể diện cho cậu ta đi!"

Đối với người phiêu bạt nơi giang hồ, thứ quan trọng hơn cả vẫn là thể diện, dù sao thì ba đánh thắng một cũng chả phải chuyện vẻ vang gì, huống hồ là sáu người cùng xông lên.

Đối diện với việc ba người lao tới cùng lúc, Mạc Phong cũng đang do dự không biết có nên sử dụng kiếm Tàn Uyên sau lưng hay không.

Uy lực của thanh kiếm này quá lớn, chỉ có thể sử dụng ở giây phút sinh tử, hoặc khi trong lòng cảm thấy phía sau còn có mối hoạ lớn hơn. Dù sao còn chưa được gặp người nhà họ Lục mà đã lôi con át chủ bài của mình ra, thế chẳng phải là cho bọn họ cơ hội đối phó sao? Điều anh muốn là đánh đến nỗi bọn họ trở tay không kịp.

Vù!

Anh đổi cành cây sang trái tay, cơ thể nhảy vọt lên.

"Càn Long Quyết!"

Đột nhiên, phía sau Mạc Phong có ánh sáng vàng lóe lên, gió lốc cuồn cuộn lan ra, cành cây xung quanh không ngừng vang lên tiếng xào xạc.

“Đây là Càn Long Quyết sao?”, Triệu Vô Cực che hai tay trước mặt, kinh hãi thốt lên.

Hai trận cuồng phong này mạnh đến mức không mở nổi mắt, chỗ nào cũng có cát vàng, hít sâu một hơi toàn khói bụi.

Chính lúc này, sau lưng mọi người vang lên âm thanh rầm rầm.

Quay đầu nhìn, một trong những chiếc Audi của bọn họ bỗng khởi động, nhưng cả sáu người bọn họ đều đang đứng ở đây, người duy nhất có thể lái vào lúc này chỉ có thể là Mạc Phong!

"Bye bye, không chơi với các người nữa! Hy vọng sau này không bao giờ gặp lại nữa!", Mạc Phong hạ xuống cửa kính xe vẫy tay với họ, anh nhếch mép để lộ nụ cười giễu cợt.

Hồng Sinh lúc này mới có phản ứng: "Mẹ chứ! Bị lừa rồi. Đây đâu phải là Càn Long Quyết, là Phong Thần Chú!"

Sáu người họ lúc này mới nhìn thấy một tấm bùa treo lơ lửng trên không trung.

Nhưng lúc này cuồng phong vẫn chưa ngừng, thực ra trận gió này lớn hơn một chút cũng không sao, quan trọng nhất là gió đã cuốn hết những cành gỗ chết khô và cát bụi rồi trộn lẫn vào trong không khí.

“Đuổi theo!”, tiếng gầm giận dữ của Hồng Sinh gần như bật ra khỏi cổ họng ông ta, có vẻ như hết sức rất tức giận.

Sống đã quá nửa đời người rồi mà còn bị một thằng đáng bậc con cháu chơi cho hết vố này đến vố khác.

Lần trước là bùn trên đồi, lần này lại dùng thủ đoạn cũ, thủ đoạn nhãi nhép này bị cậu ta dùng hẳn hai lần, mà lần nào cũng thành công.

Lão đạo sĩ không ngừng dụi mắt: "Sư phụ, gió lớn quá, đệ tử không mở mắt được!"

“Hòa thượng, dùng Định Phong Châu của ông đi!”, Hồng Sinh hét lên.

Gã hòa thượng đang đứng ở một bên dùng áo cà sa che mắt, không khỏi sửng sốt, sau đó chắp hai tay, chín hạt ngọc lập tức lại xoay tròn.

Vù!

Đồng thời còn phát ra một tia sáng, tờ giấy bùa trên không trung lúc này cũng từ từ bị đốt cháy rồi rơi xuống.

Sau khi gió tạnh dần, nhìn xung quanh lại một lần nữa thì Mạc Phong đã biến mất không tăm tích.

“Người đâu?”, Hồng Sinh tức giận giậm chân.

Âm thanh tức giận như có thể xuyên qua màng nhĩ của người khác, khiến cơ quan nội tạng không khỏi đau đớn.

"Sư Hống công? Ông là Sư Vương Hồng Sinh của Thiên Sinh Môn à?", Viên Bá Thiên cau mày nhìn lão già có phần ọp ẹp, trầm giọng nói.

Lời nói còn xen lẫn vẻ tức giận, Hồng Sinh này đúng là gầy như một cây gậy chọc phân mà.

Trong trận hỗn chiến hai mươi năm trước, tuy ông ta không có bản lĩnh lớn xúi giục nhiều người hợp lực tiêu diệt nhà họ Mạc, nhưng dịp nào cũng có mặt, chuyện lớn nhỏ gì cũng nhìn thấy bóng dáng của ông ta.

Có thể nói, một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến nhà họ Mạc diệt vong là do ông ta châm lửa thổi gió với các gia tộc lớn khác, vốn dĩ các gia tộc lớn không tin tưởng nhau nên chỉ một kẽ hở nhỏ cũng đủ để ảnh hưởng quan hệ.

"Hừ! Nhà họ Tống các ông chỉ biết đứng hóng hớt thôi à? Cái gì mà Tam Sơn nhà họ Tống? Tôi thấy các ông cứ như một đống phân ấy, sợ chết thì nói ngay từ đầu đi, cần gì phải sợ bóng sợ gió, tởm thực sự!”, Hồng Sinh quay đầu lườm ba người, nói mỉa.

Tính tình của Triệu Vô Cực vốn nóng nảy, hắn lập tức tức giận: "Ông nói lại xem nào? Tôi không quan tâm ông là Sư Vương quái gì, tôi đánh ông thành chó chết bây giờ!"

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”, Viên Bá Thiên phủi tay áo, lông mày nhíu chặt, sau đó quay đầu nhìn về phía lão già ọp ẹp nọ, cười khan xin lỗi: “Ông Hồng, ban nãy thất lễ rồi, mong ông lượng thứ, tôi tưởng là dựa vào thân thủ của ba người là có thể khống chế được thằng nhãi đó, nào ngờ cậu ta lại chạy thoát được, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!”

"Hừ! Trong ba người cũng chỉ có ông nói được một câu giống tiếng người, không nói nhảm nữa, mau lên xe đuổi theo đi. Nếu làm hại đến ông cụ Lục thì ba người các ông biết tay tôi!"

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK