Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nếu nước dâng lên cao hơn nữa sẽ ngập đến chỗ họ, ai cũng liều mình chen lên, đây vốn dĩ là ngôi tháp cổ, có thể chống chọi/ chứa chấp được với nhiều người như vậy đã không dễ dàng gì rồi. 

 Ông lão lảo đảo đứng dậy, cũng chen lên cầu thang, vì nước đã ngập đến thắt lưng, chỉ cần chưa đầy một tiếng đồng hồ là có thể nhấn chìm tất cả mọi người. 

 "Để cho tôi lên! Tôi muốn đi lên, nước sắp ngập ngang thắt lưng rồi!" 

 Nhưng tên thanh niên đã đá bay ông lão ra ngoài: "He he, lão muốn sống chả nhẽ chúng tôi không muốn sống à, lão cút đi! Đã sống già đến như vậy rồi, thì nên nhường cơ hội lại cho chúng tôi đi, đồ khọm, coi như tích đức đi!" 

 Nói rồi hắn đạp ông lão xuống dưới nước, tuy rằng là ở trong tháp, nhưng dòng chảy rất xiết, trong nháy mắt đã cuốn ông lão đi mất. 

 Mấy người trẻ nhìn nhau không khỏi cười đểu: "Già rồi thì nên đóng góp cho lớp trẻ, chúng tôi còn sống thì Nam Khương còn sống, già yếu bệnh tật thì nên chết đi, nếu không chúng ta sẽ không thể chạy thoát được!" 

 Nói xong những người này đi lên các tầng trên, ngoại trừ các thiếu nữ xinh đẹp, họ ném tất cả những người già yếu, bệnh tật, tàn tật xuống dưới. 

 Trong những tòa tháp này, năm vị đại trưởng lão đều đã rời đi. Thánh nữ, đại tế ti, thiếu tư mệnh, đại tư mệnh cùng những nhân vật chủ chốt khác cũng đang xử lý chuyện ở phía trước, không có ai phụ trách người trong tòa tháp hết. 

 Vì vậy, mấy thanh niên cường tráng một tí đang xưng vương tranh bá ở đây, không có hổ thì khỉ xưng vương đây mà! 

 Đột nhiên, dòng nước chảy xiết cuốn theo cả một đám người, tiếng kêu cứu khắp nơi. 

 Thanh niên trong ba tòa tháp đều vứt bỏ những người già yếu, bệnh tật, tàn tật, chỉ còn lại một số người đẹp trẻ trung, cùng mấy thanh niên cường tráng. 

 Lúc này ở đầm Bích Thu. 

 Mạc Phong đang nằm trên cành cây nghỉ ngơi lấy lại sức, lúc này bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. 

 "Mẹ! Mẹ ơi!" 

 Anh quay lại nhìn, thấy hàng trăm người đang trôi trên sông. 

 "Gì thế này? Tại sao số người rơi xuống nước lại đột nhiên nhiều như vậy?", Mạc Phong nhìn đám người Diệm Phi với vẻ mặt khó hiểu. 

 Họ cũng đứng trên cây và lắc đầu nghi ngờ. 

 “Đừng quản nhiều như vậy, cứu người là quan trọng!”, Diệm Phi hét lên. 

 Mạc Phong cũng không nhiều lời, anh nhảy thẳng về phía trước, vung kiếm Tàn Uyên lên, cái cây đại thụ mà họ đang đứng lập tức gãy đổ xuống. 

 "Mọi người, nhanh bám lấy cái cây này!" 

 Nói rồi anh chặt một vài cây bên cạnh, tuy có thể tạm thời cứu được vài người nhưng hiện tại nước chảy rất xiết, mọi người chỉ có thể theo cây đại thụ này trôi đi nơi khác. 

 Mạc Phong nhìn thấy đứa trẻ kêu cứu ‘bì bõm’ vài lần trong nước rồi biến mất liền vội lao xuống nước. 

 "Này! Anh không muốn sống nữa à?", Diệm Phi thấy vậy hốt hoảng hét lên. 

 Trương Phong lại ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Đừng lo, thân thủ của anh Mạc tốt hơn cô tưởng đấy!" 

 Phốc! 

 Một lúc sau, mặt nước nổi lên một đám bọt nước, Mạc Phong ôm lấy đứa bé ngoi lên lên, vội vàng leo lên thân cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK