Lúc còn ở vùng duyên hải, người ta không màng cả mạng sống để giúp anh, ân này tất phải báo. Nếu máu lạnh vô tình, lấy oán báo đáp ân nhân của mình thì làm gì còn ai dám ủng hộ mình nữa?
Một khi đã mất lòng người thì chẳng cần kẻ thù nào, thế lực của anh cũng sẽ tự sụp đổ.
Trong lúc mấy người kia đang bàn luận thì Thương Hồng đã lặng lẽ đi ra ngoài từ bao giờ. Nhưng lúc này bên ngoài cửa lại truyền tới tiếng giày cao gót.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Thương Hồng tay cầm xấp tài liệu đi về phía họ.
"Đây là gì vậy?", Mạc Phong ngạc nhiên nhìn Thương Hồng hỏi.
Thương Hồng mở tập tài liệu ra, bên trên là những số liệu dày đặc được đánh dấu cẩn thận, vừa nhìn đã thấy đau đầu.
"Đây là giá cổ phiếu của các doanh nghiệp ở Yến Kinh đang giảm mạnh, em đã xem và tổng hợp lại! Rớt giá thê thảm nhất là nhà họ Đinh, nhà Tư Đồ, nhà họ Tưởng và nhà họ Dương! Chỉ trong vỏn vẹn hai ngày mà trung bình mỗi ngày phải lỗ tới tám chục triệu tệ".
Mạc Phong vội vã nhận lấy xấp tài liệu, mở ra tìm xem những gia tộc mà Thương Hồng vừa nói.
Các công ty trong và ngoài nước của nhà họ Tưởng đều gặp vấn đề, thậm chí có dấu hiệu thiếu hụt hàng hóa, tổng thể phải tụt tới sáu trăm điểm. Thậm chí còn có người phao tin tài chính nhà họ Tưởng xuất hiện lỗ hổng lớn, nói không chừng sẽ sớm phá sản.
Cho nên các cổ đông của Tưởng Thị thi nhau bán tháo cổ phiếu, nhưng đồng thời lại đang có một thế lực ra sức thu mua cổ phiếu nhà họ Tưởng.
Tình hình của nhà Tư Đồ cũng không khác là bao.
"Đây đúng là kế thả con săn sắt bắt con cá rô, không biết là ai mà có bản lĩnh lớn đến nỗi dám lũng đoạn cả thị trường Yến Kinh! Thật là hả dạ, lúc trước Tưởng Minh Xuyên kia còn tới Giang Hải ra oai. Lần này xem hắn ta còn ra oai được nữa không. Lại còn Tư Đồ Yên kia, ha ha lúc trước ở Nam Đô hắn bày kế lấy mạng anh, mối thù đó cuối cùng cũng được báo!", Mạc Phong vén tay áo lên ha ha cười lớn.
"Anh cảm thấy ở Hoa Hạ có được bao nhiêu thế lực mạnh đến nỗi làm được việc này?"
"..."
Nếu xét cả Hoa Hạ, số lượng thế lực đủ mạnh để thao túng cả Yến Kinh như vậy chắc chắn không vượt quá một bàn tay.
"Nhà họ Bạch?", Mạc Phong tiện miệng nói.
Ngoài Bạch Như Nguyệt ra, anh thực sự không nghĩ ra khả năng nào khác.
Thương Hồng khẽ gật đầu bổ sung: "Ngoài cô ấy ra thì còn có Nghiêm Khả Di!"
"Nhưng hai người đó lũng đoạn thị trường Yến Kinh để làm gì chứ?"
"..."
Nếu thực sự là do hai gia tộc này nhúng tay vào thì Mạc Phong tin chắc có thể khiến thị trường Yến Kinh phải đảo điên. Nếu giờ có thêm nhà họ Diệp thì sẽ dễ dàng quét sạch toàn bộ thị trường Yến Kinh.
Bạch Như Nguyệt, Nghiêm Khả Di, Diệp Đông Lâm, ba người phụ nữ trong truyền thuyết nếu có cơ duyên cùng đứng trên một chiến tuyến thì đúng là một sự kiện lịch sử.
Bất kể là gia tộc nào trong số ba gia tộc trên đều không thể chọc vào. Cũng may là nhà họ Diệp còn chưa tham chiến, nếu không thì các gia tộc ở Yến Kinh quả thực sẽ càng đau đầu.
Thương Hồng không nói gì nữa, chỉ yên lặng đứng nhìn Mạc Phong rồi cười đầy ẩn ý.
"Em cười gì vậy, có chuyện gì đáng cười hay sao? Em làm anh nổi hết da gà rồi đây này!", Mạc Phong khua khua tay trước mặt Thương Hồng vẻ bất lực.
Thương Hồng chống cằm nhìn sang Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên cười gian rồi hỏi: "Hai người nói xem, nếu có một người phụ nữ không màng tất cả để đi gây sự với một người mà cô ấy không nên gây sự thì là vì sao?"
"Cái đó còn phải nói sao? Đương nhiên là vì người đàn ông của cô ấy rồi!", Sở Nam Thiên chẳng cần suy nghĩ mà đáp ngay.
Sau đó, Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên như thể vừa vỡ ra một chân lý gì đó, đồng loạt đưa mắt nhìn Mạc Phong.
"Các ông nhìn tôi làm gì hả! Tôi đâu có bảo họ làm loạn Yến Kinh, họa này không phải do tôi!", Mạc Phong đảo mắt, bực bội nói.
Triệu Vô Cực cười hi hi đáp: "Thiếu chủ, họa này e là thiếu chủ vẫn phải gánh trách nhiệm rồi! Cô chủ nhà họ Bạch và thiếu chủ có quan hệ rất tốt. Lần trước người ta vì cứu cậu mà bỏ mặc công việc lái trực thăng đến đón, thế mà cậu đã quên rồi sao?"
"Phí lời, đương nhiên là tôi nhớ! Các người có ý gì hả? Lẽ nào các người muốn nói Bạch Như Nguyệt lũng đoạn thị trường Yến Kinh là vì tôi? Đừng có đùa nữa, sao có thể chứ!"
"..."