Nói xong Mạc Phong bước lên sân khấu, dàn nhạc kia hiểu ý bèn rời đi. Anh ngồi xuống bên cây đàn, đặt hai bàn tay lên những phím đàn đen trắng.
Toàn bộ hội trưởng trở nên im lặng. Tất cả đều nhìn anh chăm chăm.
Mục Thu Nghi cũng khẽ lắc ly rượu vang trong tay: “Anh ấy còn biết chơi đàn sao?”
Tinh!
Tiếng đàn vang lên gây rung động tâm hồn.
Tiếng đàn như tiếng bước chân dồn dập đang chạy trên thảm cỏ, khiến mọi người đang chìm trong vẻ say mê thì bỗng cảm thấy tim đập nhanh, tiết tấu của bài nhạc cũng dần trở nên dồn dập hơn.
Chiến tranh! Súng nổ, có cảm giác như có hai đội quân đang giao chiến trước mặt khán giả.
Ngay sau đó là khúc ca bi tráng của người anh hùng nơi sa trận, rất nhiều người nghe thấy tiếng đàn thì không cầm được nước mắt. Có người bật khóc như vừa phải chịu một cú sốc cực lớn.
Tất cả mọi người đều chìm đắm vào bản nhạc không dứt ra được.
Lang Lang đứng bên cạnh cũng lau vội nước mắt: “Được nghe bản nhạc do đích thân vị thần âm nhạc chơi, học trò có chết cũng không cảm thấy tiếc nuối!”
Tiếng đàn dồn lên cao trào rồi nhỏ dần cho tới khi chỉ còn lại tiếng vọng trong không gian. Mọi người cảm thấy bùi ngùi đến khó tả.
Bốp, bốp, bốp!
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên.
“Ôi trời! Thật không ngờ thiếu đông gia của chúng ta không chỉ giàu có đẹp trai mà lại còn là một người tài hoa như vậy. Sao trên đời lại có người hoàn hảo đến vậy chứ! Tôi muốn làm bạn gái của anh ấy, dù làm con giáp thứ mười ba cũng được!”
“Tém tém lại, con giáp thứ mười ba cũng không tới lượt cô đâu. Thế nhưng nhà họ thiếu người giặt quần áo đấy, hay là cô thử xem sao!”
“Có tiền giàu có lại đầy tài hoa. Cô nói xem người như vậy lại thiếu phụ nữ sao! Nhìn kỹ đi, những người ngồi bên đó đều là người của anh ấy đấy. Lôi đại một người ra cũng hơn cô hàng kilomet!”
“Đợi đã, người ngồi ở góc đó không phải là cô Diệp à?”
“…”
Diệp Đông Thanh không thích ồn ào nên trốn ở một góc ăn bánh ngọt và uống nước hoa quả.
Mặc dù cô ít khi xuất hiện giữa đám đông vì cô không nổi tiếng như chị mình nhưng hai cô gái xinh đẹp của nhà họ Diệp vẫn luôn nhận được sự chú ý của mọi người.
Vì vậy vừa nhìn là mọi người nhận ra ngay cô gái xinh đẹp trông giống nữ sinh cấp ba kia chính là Diệp Đông Thanh.
Rồng lượn Cửu Châu Trương Đình Ngọc, phượng đáp Mạc Bắc Diệp Đông Lâm!
Câu nói này đến cả đứa con nít cũng thuộc lòng. Thế nhưng những người từng trải đều biết việc quan tâm tới cô chị tiện thể để ý tới cô em cũng là điều hết sức bình thường.
Hơn nữa có nhiều phương diện Diệp Đông Thanh không hề thua kém chị mình về thực lực. Chẳng qua do bị bệnh nên có nhiều khi cô không xuất hiện trước đám đông mà thôi.
Những cô gái còn đang mơ tưởng về Mạc Phong nhìn thấy Diệp Đông Thanh thì lập tức từ bỏ hi vọng của mình.
Người đàn ông đến cả cô gái nhà họ Diệp để ý thì làm gì có cửa cho bọn họ tranh giành.