Hai người chìm vào khoảnh khắc ngọt ngào. Hồng Yên sà vào lòng anh, khẽ ôm lấy anh, hoàn toàn quên mất là họ đang tháo mạng.
“Ha ha, ăn lại đòi ăn cả cơm nhà lẫn phở ngoài tiệm à! Em gái, người đàn ông như vậy thì vứt đi cho rồi! Chi bằng đi theo bọn anh, anh chỉ có mình em thôi!”
Nghe thấy vậy Trương Phong lập tức trở nên cảnh giác.
Hắn nhìn xung quanh thì thấy tốp người kia đang đi tới và bao vây họ lại.
Khu dân cư này mới được xây dựng nên vẫn còn thưa người. Dù có người đi ngang qua thì họ cũng coi như không biết gì và bỏ chạy ngay.
Lúc này một người đàn ông trung niên đi xe đạp nhìn thấy mấy tên đuổi theo Trương Phong bèn kêu lên: “Này, mấy người định làm gì? Đêm hôm định cướp à? Tôi nói cho các người biết, gần đây có đồn cảnh sát đấy, đừng làm càn, nếu không tôi cho các người ăn cơm tù mấy năm đấy!”
Trương Phong ra hiệu kêu người đàn ông kia hãy rời đi. Những chuyện này hắn không muốn người bình thường dây dưa vào.
“Người anh em đừng sợ, tôi là bảo vệ của khu Kim Sa Loan này. Nếu bọn họ dám cướp thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay, chưa tới năm phút là sẽ có người tới!”, người đàn ông trung niên đi xe cầm điện thoại hô lên.
Không thể phủ nhận thời đại này mà gặp được người chính nghĩa là chuyện cực hiếm.
Vụt.
Một bóng đen lao ra.
“Đừng!”, Trương Phong kinh hãi kêu lên.
Một tên hành thi vồ về phía người đàn ông trung niên kia với tốc độ cực nhanh. Hắn cào cổ ông ta, mùi thịt thối khiến người đàn ông trung niên cảm thấy buồn nôn.
“Cút!”, tên hành thi nhe nanh gầm lên.
Ông chú trung niên như hóa đá, vẻ chính nghĩa, lẫm liệt trước đó đã biến mất. Ông ta vội vàng đạp xe rời đi: “Được, được, mọi người bận đi, coi tôi như quả rắm là được, phải rồi, phía trước không có đồn cảnh sát đâu, tôi đùa đấy…”
Nói xong ông ta vội vàng đạp xe rời đi. Trước khi đi còn bồi thêm một câu dù việc có đồn cảnh sát hay không không quá quan trọng với Trương Phong vào lúc này.
Vì điều đó chỉ dành cho người bình thường thôi còn lại thì chẳng thể dọa nổi mấy tên hành thi.
Nếu mọi người cho rằng tên hành thi không giết ông chú trung niên kia là hành động lương thiện thì mọi người đã nhầm to.
Vì đơn giản nếu giết người thì tông Long Hổ sẽ không bỏ qua cho chúng.
Loại quái vật nửa người nửa ma này vốn chẳng có công pháp lợi hại gì nên nếu để tông Long Hổ để ý thì đúng là phiền phức. Thứ hai là bọn chúng không muốn bị cõi Âm nhòm ngó. Lúc trước, chính vì việc chúng dùng dương khí của người sống đẩy nhanh tốc độ tu luyện đã bị Âm Soái điều tra ra nên giờ bọn chúng mới khiêm tốn như thế.
“Thằng nhãi, đưa Hỏa Linh Châu ra đây, đó không phải là thứ thuộc về mày”, người đàn ông lực lưỡng gầm lên.
Trương Phong kéo Hồng Yên ra phía sau. Đôi mắt tràn ngập sự tức giận: “Tôi không biết ông đang nói gì, rốt cuộc Hỏa Linh Châu là cái gì vậy?”