“Thật mạo phạm quá, không biết đây là thần tiên giáng trần, xin hãy tha tội!”, một ông cụ tóc bạc quỳ xuống lạy Mạc Phong và nói lầm bầm.
Những người dân xung quanh thấy vậy cũng lí nhí cầu xin thần tiên bớt giận.
Xem ra họ cho rằng nhật thực là do Mạc Phong mang tới. So với thần núi thì rõ ràng là thần trời uy nghiêm hơn nhiều, nhất là khi nãy Mạc Phong còn đánh nhau bất phân thắng bại với con Giao Long kia thì càng khiến họ cho rằng đây là thần trời giáng trần.
“Điều này…! Họ quỳ lạy tôi làm gì thế?”, Mạc Phong cười khổ. Anh cảm thấy cạn lời.
Trương Phong đứng bên cạnh cũng bật cười: “Thừa thãi, anh vừa tức giận là mặt trời đã bị che mất, họ không coi anh là thần sao được?”
“Thế mà cũng phải nói sao? Chẳng lẽ lại không biết đây là nhật thực toàn phần.”
“…”
Xích Ly đứng giữa đám đông thấy mọi người quỳ lạy Mạc Phong thì tức giận gầm lên: “Cậu ta chỉ là kẻ bên ngoài xâm lấn vào đây, các người quỳ làm gì? Người đâu? Bắt giữ chúng!”
Khương Na lập tức vung tay, những binh sĩ đang lao lên kia lập tức bị đông cứng.
“Khương Na! Cô đừng quá đáng quá, tưởng rằng bổn vương không dám động vào cô sao?”, Xích Ly tức giận nhìn cô.
Các binh si lập tức bao vây, thực lực của trại Đông Bảo không phải là điều mà những trại khác hợp lại có thể đối phó được. Vì vậy có rất nhiều chủ trại đã lựa chọn cách quy thuận theo ông ta để giữ thân.
Xích Ly định phá vỡ quy tắc, quản lý Nam Khương lại từ đầu. Dã tâm của ông ta đã vượt ra khỏi phạm vi của mười tám trại tộc và còn muốn quản lý toàn bộ Nam Việt.
Ông ta tự coi mình là bổn vương. Dã tâm của ông ta đã quá rõ ràng. Tới thời điểm hiện tại, cũng chỉ có ông ta dám tự xưng như vậy.
Đúng là tổ tiên của Xích Ly từng là hoàng thân quốc thích của nước Nam Việt nhưng giờ vị trí vương hầu đã không còn nữa.
Nếu như dựa theo quy tắc cha truyền con nối thì đúng là ông ta sẽ là một vương hầu, vì vậy xưng là bổn vương cũng không phải không thỏa đáng.
Khương Na chẳng buồn nhìn ông ta lấy một cái, chỉ thản nhiên lên tiếng: “Quy định do tiên vương đặt ra, xảy ra tình hình như này cũng là sự cảnh cáo của bề trên, dù hai bên xảy ra tranh chấp gì thì nhất định phải bỏ vũ khí xuống và giải quyết trong hòa bình! Lẽ nào đến ngay cả quy định của tổ tiên mà ông cũng không chịu nghe theo sao?”
Hơn một nghìn năm trước, khi Nam Việt và nước Ngô giao chiến cũng đã từng xuất hiện nhật thực toàn phần. Cả hai đều cho rằng đó là lời cảnh cáo của bề trên đối với mình.
Thế là khi đó binh sĩ của cả hai bên lập tức dừng cuộc chiến, ai về nhà nấy. Cuối cùng cả hai đều không chịu đấu đá nữa, cảm thấy như vậy là phạm vào thần linh nên định hòa giải. Họ tặng binh mã, nhân khẩu, vải vóc cho nhau. Các thợ rèn cũng được giao lưu học hỏi, đảm bảo một nền tảng cân bằng, hòa bình cho cả đôi bên.
Cứ vậy tình trạng hòa bình diễn ra tới mấy chục năm. Vì vậy trong lời dạy của tổ tiên đã viết rõ chỉ cần xuất hiện nhật thực, bất luận hai bên đang đánh nhau ác liệt như thế nào thì đều phải dừng lại và giải quyết trong hòa bình.
Ít nhất là ngay lập tức không được giao chiến nữa.
Xích Ly cũng không phải tên ngốc. Đương nhiên ông ta hiểu những đạo lý đó. Nếu giờ mà ra tay thì sẽ khiến người dân cảm thấy phản cảm. Mà một khi đã mất đi sự tín nhiệm của người dân thì sau này làm gì cũng bất lợi.
Đầm Bích Thu cũng đã trở nên yên lặng. Hiện tượng nhật thực kéo dài thêm mười mấy phút thì từ từ trở lại bình thường.