Chương 97: Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm!
Mạc Phong lập tức gọi điện.
Lúc này tại phân đồn của đồn cảnh sát Giang Hải.
Cấp trên đang mở cuộc họp. “Vấn đề ở đường Nam Hạng phải giải quyết nhanh chóng, đánh bại nhóm người đó, khôi phục lại kiến thiết dân cư xung quanh!” “Ngoài ra đã tìm thấy đầu mối của lô hàng đó chưa?” “Tài liệu chỉ ra rất có khả năng lô hàng đó đã rời khỏi Giang Hải, e rằng loại thuốc nguyên chất đó mà xâm nhập vào xã hội thì hậu quả sẽ khó lường vô cùng!”
Mấy ông cảnh sát đưa ra mỗi người một ý.
Gần đây Giang Hải không chỉ xảy ra án mạng, mà còn xuất hiện cả buôn lậu.
Không biết từ đầu ra một lô hàng trắng nguyên chất được lén đưa vào thực nghiệm ở Giang Hải.
Chuyện này khiến cả đồn cảnh sát phải đau đầu, ngày đêm điều tra nhưng mình ngoài ánh sáng mà kẻ địch lại bóng tối, căn bản không thể điều tra ra được vị trí cụ thể.
Tân Lam ngồi ở một vị trí khiêm tốn, tay chống cắm, không biết đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Đám đông vô thức đi sờ điện thoại trong túi mình. Lúc này Tần Lam mới hoảng loạn móc điện thoại ra thì thấy một số điện thoại lạ hiện lên. “Alo? Ai vậy?”, Tần Lam cố gắng nói nhỏ. “Là tôi, Mạc Phong! Tôi phát hiện ra một kẻ tình nghi liên quan tới án mạng cần cô giúp đỡ!”, Mạc Phong nói ngắn gọn trong điện thoại.
Anh sợ cô gái này nghe thấy giọng mình là tắt máy nên vội vàng nói ra mục đích tìm tới cô ấy của mình. Tần Lam nghe thấy vậy thì tái mặt: “Bây giờ tôi bận lắm, không có thời gian nghe anh diễn trò! Tốt nhất là anh an phận cho tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!” “Cô đợi đã, tôi gửi cho cô một đoạn video là cô sẽ hiểu ngay!”, Mạc Phong vội vàng giải thích.
Điện thoại tắt máy.
Mạc Phong mở facebook gửi cho Tần Lam đoạn video. “Toi rồi! Gửi nhầm rồi!”, anh kêu lên khi đang ngồi bên ghế
Giang Tiểu Hải đang lái xe bèn nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Gửi thành gì rồi ạ?” “Video lên Mạc Phong vỗ đầu, cảm thấy cạn lời.
Anh đang định thu hồi lại nhưng đối phương đã nhận được.
Lúc này tại đồn cảnh sát Giang Hải.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Tần Lam, vừa nãy cô bật lên mà quên không tắt tiếng.
Hình ảnh trai trên gái dưới lập tức hiện ra. “Đừng…đừng…em chịu không nổi nữa
Tần Lam lập tức mặt đỏ tía tai khi nghe thấy âm thanh đó.
Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất khẽ hơ: “Cô Tần à, chuyện ân ái với bạn trai cũng phải để ý hoàn cảnh có đúng không… “Đội trưởng tôi không phải như mọi người nghĩ đâu.” “Chúng tôi hiểu cả, tuổi này của cô đúng tuổi đang sung sức về vấn đề đó, trai gái yêu nhau khó tránh khỏi những trò kích thích, nhưng cũng phải chú ý hoàn cảnh dù sao cũng đang họp mà…”
Tất cả những người khác đều nhìn Tần Lam bằng ánh mắt khác thường. Có lẽ họ đều cho rằng cô gái trong đoạn video kia là Tần Lam.
Sư tử Hà Đông bình thường lạnh lùng như thế mà cũng có lúc cuồng nhiệt vậy cơ à?
Tần Lam như sắp phát điên, cha nội này là do ông trời cử tới hành hạ cô có phải không?
Hủy hoại sự trong sáng của cô một cách trắng trợn
Khốn khiếp, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!
Lúc này Mạc Phong lại gửi một đoạn video khác nhưng trên màn hình xuất hiện một dòng chữ đỏ. “Mẹ kiếp, Tần Lam xóa anh rồi!”, Mạc Phong kinh ngạc hô lên.
Giang Tiểu Hải vừa lái xe vừa nhìn điểm màu đỏ di chuyển trên màn hình: “Bọn chúng dừng lại rồi, có lẽ đã tới bến tàu!” “Mẹ nó, lúc quan trọng thì chẳng nhờ được gì! Thôi bỏ đi, chúng ta cũng có thể bắt được bọn chúng!”, anh không theo dõi động thái của Tần Lam nữa mà rút điều thuốc ra châm lửa.
Trong phòng họp của đồn cảnh sát Giang Hải.
Một viên cảnh sát hoảng loạn chạy vào: “Đội trưởng, bộ phận kỹ thuật đã xác định vị trí! Khóa mục tiêu rồi ạ!” “Ở đâu?” “Bên bờ Giang Hải!”
Mọi người đang cười nói bỗng im bặt.
Đồn trưởng Trương tức giận đập bàn.
Tất cả mọi người lập tức đội mũ, đứng thẳng người đợi mệnh lệnh của cấp trên. “Lần hành động này dồn toàn bộ sức lực, phải thành công, không được phép thất bại! Nhất định phải ngăn chặn và phá hủy lô hàng đó tại Giang Hải. “Rõ!” “Xuất phát
Đảm động nhận lệnh lập tức hành động, phân thành ba tiểu đội đồng thời triển khai kế hoạch.
Lúc này bên bờ sông Giang Hải.
Hôm nay Giang Hải đầy sương mù, hơn nữa còn tụ lại không chịu tan. Không biết có phải là ông trời đang giúp đám người Vương Phú Quý hay không.
Thời tiết như này khác gì chuẩn bị giúp cho bọn chúng trốn chạy chứ. “Chuyện gì thế này, khu vực này chưa bao giờ nhiều sương mù đến vậy. Tầm nhìn hẹp quá!”, Giang Tiểu Hải giảm tốc độ xe và nói với vẻ kinh ngạc.
Sương mù dày đặc, không cẩn thận là rớt xuống hố.
Mạc Phong khoanh tay, đưa thuốc ra ngoài cửa sổ: “Gió cấp ba, hướng Đông Nam, độ ẩm 47%, có lẽ là do dòng nước ẩm của Bắc Đại Tây Dương và dòng nước lạnh của Thái Bình Dương gặp nhau! Công thêm mấy ngày nay đều đổ mưa nên sương mù mới nhiều như vậy!”
Từ bờ Giang Hải lái xe tầm hơn một trăm mét là có thể nhìn thấy cửa biển. Giang Hải được xem như một nhánh cửa biển nên ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Lúc này Giang Tiểu Hải kinh ngạc nhìn Mạc Phong, giơ ngón tay cái: “Đội trưởng. Anh ngầu lòi, uy phong sừng sững à!” “Được rồi được rồi, bớt nịnh đi! Tầm nhìn hẹp thế này lái xe không an toàn. Xuống xe đi, dù sao cũng tới nơi rồi! Hôm nay trời âm u, muốn sương mù tan chắc phải đợi tới chiều!”, Mạc Phong xoa má trầm tư.
Đợi sương mù tan mới bắt người thì có lẽ bọn chúng đã ra biển rồi. Mà biển nhiều thuyền vậy biết thuyền nào. Nếu không bắt được chúng trong địa phận Giang Hải thì sau này sẽ càng khó bắt hơn.
Hai người Mạc Phong vừa xuống xe thì nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy ở gần đó, rõ ràng là xe cảnh sát.
Lẽ nào Tần Lam đã nhận được tin nhắn sau đó của mình sao?
Anh vội vàng dẫn Giang Tiểu Hải chạy tới, vừa hay nhìn thấy Tần Lam đang giao nhiệm vụ cho những nhân viên khác. “Người đẹp họ Tần, một ngày không gặp mà trông nhuận sắc nhỉ!”, Mạc Phong bước tới với vẻ mặt trêu đùa.
Một ánh mắt hung hăng nhìn anh.
Tần Lam nhìn anh bằng ánh mắt băng giá như tuyết rơi giữa mùa hè khiến hai viên cảnh sát đứng bên cạnh thấy không ổn phải chuồn lẹ.
Quả nhiên không sai!
Cô tung cước, kết hợp với nằm đấm chuẩn chỉnh của người trong quân đội.
Mạc Phong lách người, nhẹ nhàng né đòn của Tần Lam: “Cô cũng nhiệt tình quá đấy, gặp mặt là cứ phải ra tay à?”