Trước khi gặp Mạc Phong, dù địa bàn của hội Hắc Long nhỏ, số lượng người ít nhưng tất cả đều do Đàm Lão Bát quyết định.
Vì vậy tông hội này vẫn có thể tập trung sức lực, chỉ cần ông ta hô hào là tất cả các anh em của tông hội đều có mặt.
Nhưng Tô Thanh Hà thì khác. Hiện tại tông hội của họ rất rời rạc, ông cụ Tô lại đang trong trạng thái tinh thần bất ổn, rất khó có thể duy trì được mối liên hệ giữa các nhóm trong tông hội.
Chính quyền cũ khó lòng đứng vững.
Những nhóm nhỏ bên dưới tông hội Thiên Long hoạt động riêng rẽ, rất khó quản lý nếu ai cũng có mưu đồ riêng.
Sau khi đuổi đám người kia đi, Đàm Lão Bát mới cẩn thận bước tới: “Cậu Mạc, cậu tới tìm tôi có việc gì không! Nếu không có việc gì quan trọng thì gọi điện gọi tôi là được!”
Nghĩ lại tối qua, cảnh tượng đúng là kinh hãi. Cả ba gia tộc lớn ở Giang Hải đều hợp lực ra tay. Nếu là trước đây thì ông ta không dám tin chuyện đó sẽ xảy ra.
Mặc dù nhân vật chính không phải là ông ta nhưng vẫn cảm thấy vô cùng kích động. Tối qua sự việc lớn như vậy Mạc Phong cũng chỉ gọi điện, hôm nay anh lại đích thân tới tìm ông ta thì không biết chuyện lần này lớn tới mức nào.
“Ấy…đừng căng thẳng, ông làm bất động sản, tôi muốn mở một công ty, ông có mối quan hệ nào không? Giúp tôi tìm một nơi tốt một chút!”, Mạc Phong nâng chén trà nhấp môi cười nói.
Mở công ty?
Đàm Lão Bát hơi ngạc nhiên khi nghe thấy vậy: “Cậu Mạc định khởi nghiệp sao? Mở một công ty à?”
“Tôi định mở một công ty dược liệu! Ông cứ nói thẳng, có chỗ nào tốt không. Ông yên tâm tôi không phải loại người hung ác gì, giá cả cứ theo giá thị trường, tôi sẽ trả cho ông!”
“Cậu Mạc lại khách sáo rồi. Tôi có một tòa nhà ở quảng trường Thái Dương, trước là công ty chứng khoán, sau được tôi mua lại, vẫn đang để không. Tôi sẽ cho người sửa sang lại cho cậu!”
“…”
Công ty chứng khoán kia cũng chỉ là bề ngoài, thực ra là cho vay tài chính nhưng không ngờ bung ra lại không thu hồi về được.
Thế là tự phá sản. Vừa hay công ty đó nằm trong vùng của tông hội Hắc Long, Đàm Lão Bát đã uy hiếp và mua với giá thấp nhất.
Cũng gần ba năm rồi, để đó sắp thành nhà kho tới nơi.
Buổi chiều cùng ngày, Mạc Phong và Đàm Lão Bát tới công ty đó xem tình hình. Diện tích cũng không quá nhỏ, ít nhất có thể chứa được năm mươi nhân viên.
Trước mắt anh cũng không định tuyển quá nhiều người, người không cần nhiều mà cần tinh anh!
Viên Thiệu ngày xưa cũng vậy, triệu tập đầy quân binh mà vẫn không đánh nổi Tào Tháo, chính là vì quân của người ta tinh anh hơn, có thể một chọi một trăm.
“Cậu Mạc! Tôi đã cho người quét dọn rồi, chỗ này rót bao nhiêu vốn vào vậy?”, Đàm Lão Bát cười nịnh nọt.
Anh vuốt cằm suy nghĩ: “Không cần nhiều lắm mười triệu tệ là được!”
“Mười triệu tệ? Có hơi ít không. Những công ty cực nhỏ ở Giang Hải đã đầu tư nhiều hơn mười triệu rồi, hay là thế này, tôi rót thêm năm triệu tệ, cậu chia cho tôi mười phần trăm cổ phần, còn lại là của cậu!”
“…”
Đàm Lão Bát nói vậy khiến Mạc Phong hết sức cảm động, đầu tư năm triệu tệ, chỉ lấy có mười phần trăm. Thực ra nói một cách khó nghe là cho không Mạc Phong, chỉ có điều nói vậy lại khiến Mạc Phong tổn thương và mất mặt nên mới lấy mười phần trăm cổ phần mang tính tượng trưng.
Mạc Phong bước tới khẽ vỗ vai ông ta: “Mười triệu tệ, tôi chia ông hai mươi phần trăm cổ phần!”
“Hả!”, ông ta sững sờ.
Sư phụ từng nói, đừng bao giờ ngược đãi những người tự nguyện đi theo bạn, người làm tướng không được bỏ binh.
Không có binh tốt thì sẽ không có tướng giỏi.
Nếu ngay cả thuộc hạ cũng không thể yên tâm khi làm việc cho mình thì sau này họ sẽ không thể gắn bó lâu dài được.
Sau khi dọn dẹp xong, Mạc Phong nhờ Đàm Lão Bát ngày hôm sau chuẩn bị bàn ghế, kê đặt vào trong. Có lẽ qua vài ngày nữa thì anh sẽ chính thức thành lập công ty.
Rời khỏi quảng trường Thái Dương, Mạc Phong định mua ít đồ ăn về nấu cơm thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Anh lấy điện thoại ra. Là Tô Nguyệt.
Nghĩ kỹ ra thì mấy ngày rồi anh không gặp cô. Sáng sớm anh cũng chỉ tới công ty chấm công rồi ra ngoài nên không thấy bóng dáng cô đâu. Giờ Tô Nguyệt gọi tiện tới, vừa hay anh có thể thuật lại chuyện của mấy đại ca trong tông hội Thiên Long cho cô nghe.
“Alo! Cô Tô có gì dạy bảo ạ?”, anh nhếch miệng cười đểu.
Nhưng bên kia chỉ có tiếng thóc thút thít, Tô Nguyệt nghẹn ngào: “Mạc Phong…tôi…”
“Đợi tôi!”
Anh không nói gì, chỉ nói ‘đợi tôi’ rồi tắt máy.