Chương 238: Cái bẫy
Nếu như là trước đây, khi nghe tin Trịnh Nghiên muốn từ chức, Mục Thu Nghi chắc chắn sẽ vội vàng xin lỗi.
Chính bởi như vậy nên địa vị của giám đốc Trịnh trong công ty mới cao như vậy, đến mức mọi người đưa tin là ngay cả tổng giám đốc cũng không dám khiêu khích cô ta.
Chuyện con sói đến thì ai cũng biết rồi, một chiêu dùng hoài thì hiệu quả sẽ không còn rõ ràng nữa.
"Tại sao giám đốc Trịnh lại nói như vậy? Thực ra, tôi cảm thấy chuyện này không phải là không thể thương lượng được!”, Mục Thu Nghi cười nhạt nói.
Đây cũng là một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.
Trịnh Nghiên khoanh tay khịt mũi mỉm cười: "Muốn tôi ở lại cũng được thôi, sa thải hắn đi!”
Bầu không khí lúc này trở nên kỳ lạ.
Đây không còn là vấn đề ai bị sa thải nữa mà chính là việc hai lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang thể hiện xem ai là người có tiếng nói ở đây.
Mọi người đều biết ít nhiều thì Mạc Phong cũng có liên quan gì đó với Mục Thu Nghi, nếu quyết định khai trừ Mạc Phong để không làm mất lòng Trịnh Nghiên thì sau này uy quyền của người phụ nữ này trong công ty sẽ cao hơn tổng giám đốc rồi.
Trịnh Nghiên liếc mắt nhìn Mạc Phong, hừ lạnh một tiếng: “Cô đã nghĩ kỹ là giữ ai lại hay chưa vậy?”
“Đi quyết toán lương tháng này đi!”, Mục Thu Nghi khẽ thở dài và nói: “Tuy rằng tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng đây là do mình tự chuốc lấy thôi!”
“Nghe chưa, mau cút đi quyết toán tiền lương đi!”, Trịnh Nghiên chỉ vào mũi Mạc Phong khinh thường nói.
Chính vào lúc cô ta đang đắc ý thì Mục Thu Nghi không khỏi khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ…Giám đốc Trịnh, à không! Giờ nên gọi cô là Trịnh Nghiên! Cô đã bị công ty sa thải, cô đi quyết toán tiền lương tháng này đi. Ngoài ra, phần trăm hoa hồng cuối năm của cô cũng sẽ quyết toán luôn một lần cho cô!”
Bùm...
Tin tức bất ngờ bùng nổ trong đám đông.
"Wow! Tổng giám đốc lại vì một tên bảo vệ mà đuổi giám đốc Trịnh!”
"Phải biết là rất nhiều mối làm ăn trong và ngoài nước đều là do giám đốc Trịnh phụ trách, giờ đột nhiên sa thải thì chẳng phải là những dự án nước ngoài kia sẽ không có ai phụ trách nữa sao?”
"Mọi người không biết gì à? Người thanh niên này và tổng giám đốc của chúng ta có hôn ước từ lâu, giám đốc Trịnh chẳng qua chỉ là một nhân viên, năng lực có giỏi đến mấy cũng không thể vượt qua chủ mình được. Dù sao tập đoàn này cũng đâu mang họ Trịnh! Cô ta lại trắng trợn cưỡi lên cổ tổng giám đốc bắt cô ấy phải lựa chọn!”
Không chỉ mọi người trông đầy vẻ không thể tin được mà ngay cả bản thân Trịnh Nghiên cũng bị sốc.
"Cô nói gì cơ? Sa thải tôi?”, vẻ mặt Trịnh Nghiên đanh lại hỏi.
Mục Thu Nghi gật đầu: "Đúng vậy, nếu như cô cho rằng tập đoàn kìm hãm tài hoa của mình thì cần gì phải ở lại đây nữa chứ! Con người tôi ghét nhất là phải lựa chọn!”
"Cô có biết tôi đã đóng góp bao nhiêu cho tập đoàn không? Vì một người đàn ông, cô lại muốn chống đối với tôi?”, cô ta quay đầu chỉ vào Mạc Phong tức giận nói.
“Nếu cô muốn so với ai đó về sự cống hiến đối với công ty thì cô thực sự không bằng anh ta!”, Mục Thu Nghi thẳng thừng nói.
Mạc Phong có thể nhận ra, Trịnh Nghiên này vừa đụng phải họng súng rồi!
Trên thực tế, ban lãnh đạo cấp cao đang có kế hoạch chấn chỉnh bộ phận mua hàng, nếu không nghĩ cách bịt kín lỗ hổng này thì sớm muộn công ty cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Cơ bản nhất là sa thải Vương Kiến An, nhưng ông ta lại dựa dẫm vào Trịnh Nghiên. Người phụ nữ này vừa mang lại lợi ích cho công ty, vừa không ngừng bận rộn đưa tiền dồn vào túi của mình.
Hôm nay, vừa hay Mạc Phong lại sa vào cái bẫy do Mục Thu Nghi tạo ra.
Cô đang lo lắng không biết tìm mồi lửa ở đâu thì không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.
Trịnh Nghiên nhìn Mục Thu Nghi với vẻ không tin: "Cô nói rằng một nhân viên bảo vệ đã đóng góp cho công ty nhiều hơn tôi? Tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ của cô mà thôi! Cô sẽ phải hối hận nếu sa thải tôi! Tôi phụ trách rất nhiều chuỗi ngành ở châu Âu, và họ cũng chỉ công nhận tôi là người phụ trách! Cho dù cô có đích thân đi, họ cũng sẽ không nghe đâu!”
"Chuyện này không cần cô phải lo, tập đoàn có thế nào thì giờ cũng không còn liên quan gì đến cô nữa!”, Mục Thu Nghi khẽ cười khinh thường: "Giám đốc Tô có ở đó không?”
Lúc này, một bóng người khác chen lấn ra khỏi đám đông, chính là giám đốc bộ phận nhân sự Tô Nguyệt!
Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn mọi người đều sẽ có mặt để theo dõi rồi.
“Tổng giám đốc có gì căn dặn?”, Tô Nguyệt cười lễ phép nói.
Mục Thu Nghi khoanh tay và quay đầu lại nói: "Đưa cô ấy đến phòng nhân sự để đăng ký, xóa bỏ vị trí của cô ấy trong công ty, thu hồi tất cả đặc quyền của cô ấy trong công ty!”
“Cô yên tâm, bộ phận tài vụ sẽ chuyển lương và phần trăm hoa hồng vào thẻ cho cô ấy ngay!”, Tô Nguyệt gật đầu lễ phép nói.
Trịnh Nghiên ngẩn ra: “Mấy người có ý gì vậy? Thực sự muốn sa thải tôi sao?”
Có lẽ lúc đầu cô ta chỉ muốn tạo áp lực cho Mục Thu Nghi, nghĩ rằng mình nắm được thóp của Mục Thu Nghi, tự cho rằng bên phía thị trường châu Âu không có cô ta thì không được.
Không ngờ rằng, Mục Thu Nghi lại làm ngược lại và đuổi cổ cô ta luôn.
"Không phải là giám đốc Trịnh tự mình đưa ra yêu cầu này sao? Cô tự mình đếm xem có phải đây là lần thứ tư cô nói ra lời như vậy trước mặt tôi rồi hay không? Quá tam ba bận! Làm người cũng phải có giới hạn, chỗ này của tôi nhỏ bé, không nuôi được đại thần như cô. Cô vẫn nên kiếm việc khác thì hơn!”, cô khẽ xoay người, khẽ nói.
Trịnh Nghiên tức giận đến mức thậm chí còn ném chiếc huy hiệu nhân viên đang đeo trên ngực xuống đất: "Họ Mục kia, chúng ta cứ chờ mà xem! Tôi cũng muốn xem xem công ty này không có tôi thì rốt cuộc cô sẽ làm thế nào để bình ổn bên phía thị trường châu Âu!”
"Không có mợ thì chợ vẫn đông! Công ty cũng như vậy! Không phải chỉ có cô mới có thể tiếp quản được thị trường châu Âu!”, gương mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi chợt trở lên lạnh lùng: "Đôi khi quá tự phụ chưa chắc đã là một điều tốt!"
Cô cũng thừa nhận rằng Trịnh Nghiên quả thực rất có năng lực, nhưng những người mà mình không kiềm chế được thì không nên để họ ở bên cạnh mình.
Trịnh Nghiên thực sự đã giúp đỡ rất nhiều khi công ty mới thành lập, vì vậy cô rất yên tâm khi giao công việc kinh doanh ở châu Âu cho cô ta, và đảm bảo mỗi năm sẽ trả phần trăm cho cô ta.
Tuy nhiên, gần đây cô đã phát hiện ra rằng sổ sách ở thị trường châu Âu không chính xác. Với tư cách là tổng giám đốc, Mục Thu Nghi muốn tìm hiểu thông tin về nhà máy ở châu Âu, nhưng lại bị từ chối, nói rằng cấp bậc không đủ, phải giám đốc Trịnh tự mình đến mới được!
Trịnh Nghiên luôn tự nhận mình là tổng giám đốc ở thị trường Châu Âu, nhiều nhà máy ở đó thậm chí còn không biết rằng tập đoàn Kim Tư Nhã còn có tổng giám đốc!
Mục đích đã quá rõ ràng. Có nói sao thì Mục Thu Nghi cũng không thể giữ cô ta lại được. Trịnh Nghiên nắm giữ quá nhiều thông tin công ty. Bây giờ sa thải cô ta ít nhất cũng sẽ bớt tổn thất được một chút. Nếu như đợi đến khi cô ta đủ lông đủ cánh, chưa biết chừng sẽ chiếm luôn công ty này mất!
"Hừ!”
Cô ta quay lưng bước thẳng ra cổng.
Vương Kiến An nhìn thấy cháu gái bị đuổi việc, không nhịn được liền hét lên: “Nghiên Nghiên, cháu thả cậu ra đã!”
“Tự mình nghĩ cách đi!”, Trịnh Nghiên gầm lên.
Vút…
Mạc Phong cầm lấy thắt lưng quất vào không khí: "Vừa rồi được massage có đã không? Có muốn thêm lần nữa không?”
"Không cần nữa! Tôi không dám trêu ghẹo các nhân viên nữ trong công ty nữa!”, Vương Kiến An than thở.
Anh quay đầu nhìn Vương Bưu mỉm cười nói: "Sợ là sau này ông cũng không có cơ hội đó nữa! Mau ném ông ta ra ngoài!”
“Xong ngay!”, Vương Bưu xoa xoa tay, nhếch mép cười.