Một khi trận pháp hai mươi tư Địa Trạch được kích hoạt, muốn phá vỡ được thì toàn bộ người trong trận pháp phải chết, bằng không trận pháp sẽ không dừng lại.
Có lẽ Mạc Phong nằm mơ cũng không ngờ tới, anh tới sơn trang Kiếm Nam cắt băng khánh thành lại gặp phải chuyện này.
Cũng may là lúc này tổ chức Tà Linh không xuất hiện, nếu không Mạc Phong nhất định sẽ bị một loạt chuyện xảy ra làm cho phát điên.
Vũ khí trên tay của đám người trong trận pháp này cũng rất ghê gớm, là những thứ thường được sử dụng trong lúc lao động ở nông thôn.
Ví dụ như búa, cuốc, liềm, rìu,… Thời điểm này không thể coi thường được, mọi nông cụ đều đã trở thành công cụ giết người trong tay bọn họ.
Anh dùng kiếm Tàn Uyên linh hoạt băng qua đám người, căn bản không thể phá vỡ trận pháp nên chỉ có thể tạm thời đi vòng quanh, Nhược Hi cũng vậy, nhưng tốc độ phản ứng hôm nay của cô ấy kém hơn trước rất nhiều.
Cô ấy vẫn không ngừng ôm eo, khẽ cau mày trông rất đau.
"Em không sao chứ? Em bị thương ở đâu?", Mạc Phong nhanh chóng thoát khỏi sự đeo bám của đám người, hét lên với Nhược Hi.
Nhược Hi thấy anh vội chạy lại đây liền gào to: "Đừng đến đây! Tự lo cho bản thân đi, em không sao, em chỉ bị đau bụng kinh thôi. Thật đấy, tại sao lại đau vào lúc này cơ chứ? Sớm biết thì em đã không uống rượu rồi..."
Mấy ngày nay Nhược Hi vẫn đang ở trong kỳ kinh nguyệt, cứ tưởng là không sao nên mới uống một chút nước quả hơi lạnh một chút, không ngờ lúc này cô ấy lại thấy đau đớn không thôi, thậm chí còn không đứng thẳng được.
Thường Vân Sam đứng trên lan can chứng kiến cảnh tượng này không khỏi lo lắng: "Ông không giúp à? Cậu ấy là con trai của ông! Con ruột đó!"
"Tôi biết là con ruột của tôi! Chính vì là con ruột nên tôi mới càng phải cho thằng bé tôi luyện, phải kích thích được tiềm lực trong cơ thể, nếu không thì thằng bé không thể biết được mình lợi hại đến nhường nào!", Mạc Viễn Chi vẫn chắp tay sau lưng nói một cách điềm tĩnh.
Thường Vân Sam cũng không nói nên lời: "Được rồi! Được rồi! Tôi lười nói lý với ông luôn, ông cũng biết tôi là kẻ không con không cái nên không hiểu được cách giáo dục con trẻ. Nhưng tôi phải nhắc nhở ông, ông có mỗi thằng con trai này thôi đấy, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì thì người hối hận chỉ có ông thôi!"
"..."
Nói một người làm bố không thương yêu con cái đương nhiên là giả, nhất là khi Mạc Yến Chi và Mạc Phong chỉ mới nhận nhau sau hơn hai mươi năm trời, chắc chắn ông ấy sẽ không để con trai mình xảy ra chuyện.
Xã hội này rất tàn nhẫn, bậc cha mẹ không thể nuôi dạy con mình trở thành những bông hoa trong nhà kính được. Nhiệm vụ của Mạc Yến Chi ở đây không phải là giúp anh “dọn dẹp” đám người này, mà là để nói với Mạc Phong rằng anh mau tự mình xử lý, ở phía sau luôn có bố ủng hộ anh hết mình.
Một mình Mạc Phong vừa phải đấu với mười mấy cao thủ của nhà họ Nông, vừa phải bí mật chăm sóc Nhược Hi, hôm nay cô ấy đã đạt đến giới hạn của bản thân, ngay cả những người phụ nữ quyền lực nhất trong một tháng cũng sẽ có vài ngày bị như vậy.
Hơn nữa buổi tối Nhược Hi còn uống nước đá và vận động mạnh như thế này, cô ấy đau tới mức cong mình, quỳ rạp xuống đất.