Vậy mà lúc đánh nhau với nó Mạc Phong đã cảm thấy hơi đuối sức thì con chồn tinh trước mặt không phải sẽ càng khó đối phó hơn sao?
Sinh vật đứng trên cành cây nhướn người lên nhìn Trương Phong trầm giọng hỏi: "Trên người của ngươi có khí của Đạo gia, là người của tông Long Hổ sao?"
"Tôi là đồ đệ của Thanh U chân nhân, tông Long Hổ - Trương Phong!", Trương Phong cung kính hành lễ của Đạo gia rồi khách sáo đáp.
Thấy Trương Phong tỏ ra cung kính như vậy với tên yêu quái này, Mạc Phong thấy vô cùng khó hiểu. Đúng ra người của tông Long Hổ với loại yêu quái chuyên đi hại người này phải khắc nhau như nước với lửa chứ? Lẽ ra Trương Phong lúc này phải là người đầu tiên lao lên đòi chém chết con yêu quái này chứ?
Thế mà giờ Trương Phong lại cung kính với nó như vậy, đây là việc một Đạo sĩ nên làm sao?
Con chồn tinh đứng trên cây xua xua tay cười đáp: "Hóa ra là người của tông Long Hổ, Hoàng Linh Khê ta trước nay không muốn kết thù với các người. Đi đi, ta sẽ xem như ngươi chưa từng xuất hiện!"
"Đại tiên, chuyện là thế này. Đây là bạn của tôi, vừa nãy anh ấy đã vô tình mạo phạm, mong đại tiên khoan dung bỏ quá cho!", Trương Phong cười thảo mai, mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Một kẻ có thể khiến một Đạo sĩ như Trương Phong phải khom lưng uốn gối như vậy chắc chắn là cực kỳ mạnh, vượt xa khả năng đối phó của Trương Phong. Đối với loại yêu tinh tu luyện trăm năm như Hoàng Linh Khê này, cũng chỉ có Trương Phong xử lý được chứ Mạc Phong tự bảo vệ được bản thân đã là tốt lắm rồi.
Nó đã tu luyện năm trăm năm, tất cả những người ở đây cộng lại cũng không sống lâu bằng nó. Năm trăm năm dốc công nghiên cứu một loại kungfu thì quả thực là một thành tựu đáng nể.
Thế gian có năm loại tiên, hay còn được gọi là Ngũ Đại Tiên Gia gồm có Hồ tiên (hồ ly), Hoàng tiên (chồn), Bạch tiên (nhím), Liễu tiên (rắn) và Khôi tiên (chuột).
Rõ ràng con chồn này là Hoàng tiên, bất luận là sức mạnh hay vai vế Trương Phong đều không thể sánh được.
Có điều Hoàng Linh Khê này không phải một vị tiên tốt đẹp gì cho cam, nghe Trương Phong nói xong hắn tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt.
"Hứ, bổn tiên thả ngươi đi là vì nể mặt tông Long Hổ và sư phụ ngươi. Ngươi là cái thá gì mà muốn mặc cả với ta? Cho dù là sư phụ ngươi đích thân đến đây, gặp ta thì cũng chỉ dám đi đường vòng! Bổn tiên tu luyện mấy trăm năm nay không phải nể mặt bố con nhà nào hết! Hoặc cút, hoặc chết!", Hoàng Linh Khê phất tay, trong tay hắn cuộn lên một làn khói đen.
Đoàng!
Đúng lúc này, tiếng súng ở đâu đó vang lên.
Sở Nam Thiên tay cầm một khẩu súng bắn vào lưng Hoàng Linh Khê.
Viên đạn xuyên qua lưng nó, để lại một vết thủng trên lưng. Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, vết thương kia đã thu nhỏ lại rồi lành hẳn.
"Chán sống rồi!"
Hoàng Linh Khê giận dữ gầm lên: "Hôm nay không một kẻ nào được rời khỏi đây!"
Rõ ràng phát súng vừa rồi đã chọc điên nó.
Mạc Phong vội vã kêu lên: "Nằm xuống!"
Sở Nam Thiên và Triệu Vô Cực không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng lập tức làm theo, cúi người áp sát mặt đất.