“Không phải tôi sợ cô Diệp ăn mất tôi, nhưng mà cô mặc thế này…thì sợ rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì đó mất!”, Mạc Phong khoanh tay cười xấu xa.
Từ Giai Nhiên quay đầu lại chớp mắt mê người cười với anh: “Sợ anh không dám thôi!”
Đúng là con dao chết người, càng là con gái xinh đẹp thì càng nguy hiểm.
Người ta nói, hoa hồng đẹp sẽ có gai, chẳng có cô gái nào tự động hiến dâng cho bạn nếu không có mục đích phía sau.
Anh chưa tự tin tới mức khẳng định đối phương thích ngoại hình của mình. Dù tự luyến cũng nên có mức độ mà thôi.
Lúc này Mạc Phong không vồ lên như một con sói đói mà đi tới trước bàn làm việc của cô.
“Thử hỏi đời người được mấy lần là lúc hoàng kim, anh cứ thế mà bỏ qua sao? Anh có biết lúc này có bao nhiêu người ngưỡng mộ được như anh không?”, Từ Giai Nhiên nằm xuống ghế sô pha, tay gá lên đầu. Không thể phủ nhận, lúc này trông cô ấy thật giống tuyệt tác từ trong tranh bước ra.
Có người nhìn thấy mà không chịu được thì âu cũng là điều dễ hiểu.
Đương nhiên, Mạc Phong cũng vậy. Nhất là Từ Giai Nhiên khi thấy Mạc Phong có chút phản ứng thì lập tức có cảm giác tự hào, đôi mắt càng trở nên quyến rũ hơn.
Bình thường trong mắt mọi người, cô là nữ thần thanh khiết như băng ngọc, người khác chỉ có thể nhìn từ xa chứ không dám lại gần. Thật không ngờ cô còn có một con người khác như lúc này.
Tách!
Mạc Phong bèn lấy ra một đầu camera màu đen từ gạt tàn thuốc lá: “Chậc chậc! Đầu camera này lắp lệch quá, lần sau lắp cho ngay ngắn vào nhé!”
“Anh…! Bị anh phát hiện rồi! Hầy, anh không thể giả vờ không biết được sao?”, Từ Giai Nhiên giống như một con thiên nga bị biến thành con vịt xấu xí.
Máy theo dõi lắp kỹ như vậy mà vẫn bị Mạc Phong phát hiện. Cô gái đã chủ động tới mức đó mà vẫn bị anh tung đòn sát phạt không thương tiếc.
Có thể bây giờ Mạc Phong đã hiểu vì sao Trương Phong không ngừng từ chối Hồng Yên, không phải là hắn không thích mà là không dám tùy ý động vào.
Với một người đẹp tuyệt sắc như Từ Giai Nhiên thì chẳng có người đàn ông nào mà không rung động. Chỉ có điều anh không muốn dính dáng tới một số chuyện. Những sự việc, những con người anh phải đối diện chắc chắn là điều mà những người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Vậy nên có thể bớt dính líu đến ai, bớt phụ ai thì cũng sẽ bớt có lỗi với tình cảm của họ.
“Ha ha, thứ mà anh muốn nằm ở đây. Em đã chuẩn bị cả rồi, gạo nếp thượng đẳng, hơn nữa còn vừa gia công xong, chu sa cũng vậy, có thể lấy nhưng phải đồng ý với em một điều kiện!”, Từ Giai Nhiên chỉ vào đồ đặt bên cửa sổ khẽ cười nói.
Mạc Phong bỗng chột dạ: “Điều kiện gì?"
“Để em hôn anh một cái! Yêu cầu này không hề quá đáng đúng không? Bao nhiêu người xếp hàng muốn hôn em đấy, em chủ động hôn anh mà nhìn anh ấm ức kìa!”
“…”
…
Lúc này ở ngoài cửa.