Thấy cô nhóc ngơ ngác, Mạc Phong không khỏi bật cười: "Chưa yêu đương bao giờ?"
"Yêu... yêu rồi chứ! Ai bảo tôi chưa yêu cơ... chỉ là... không tiếp xúc thân thể...", Tống Tư Tư đỏ mặt cúi đầu xấu hổ.
Trong lòng anh không khỏi nghĩ không ổn rồi, không thể mờ ám thêm nữa, bằng không sẽ xảy ra chuyện mất! Nhìn gương mặt tràn đầy gió xuân của cô nhóc này, còn tán thêm thì chắc chắn sẽ cắn câu!
"E hèm! Cái gì nhỉ? À! Nhóc cầm lấy cái này đi!", Mạc Phong ho nhẹ một tiếng để che đi sự xấu hổ trong lòng, sau đó đưa hai tấm chi phiếu cho cô nhóc.
Tống Tư Tư nhận hai tấm chi phiếu mà bối rối: "Ơ? Sao chú lại đưa chi phiếu cho tôi?"
“Đi quyên góp!”, anh cười nhẹ nhàng, tựa hồ tiền tài chỉ là vật ngoài thân, hình tượng của anh lại lập tức trở nên vĩ đại, có thể nói lần ra oai này là phong độ nhất!
"Quyên góp á? Chuyện này... Chú, hơn hai triệu tệ đấy? Chú dùng số tiền này hoàn toàn có thể làm được rất nhiều việc, còn có thể mua được xe xịn!", Tống Tư Tư cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Mạc Phong chỉ cười vui vẻ, hai tay chắp sau lưng: "Tiêu món lợi bất chính thế này, tôi cảm thấy không thoải mái trong lòng! Quyên góp đi, tôi tin rằng sẽ có nhiều người cần số tiền này hơn! Coi như là làm việc thiện, tạo nghiệp nhiều lần như vậy, để tránh sau này bị trời đánh thì chỉ cần tích đức một chút là được!"
Anh quay người lại, dáng vẻ nửa đùa nửa thật, Tống Tư Tư không khỏi có chút xúc động nhìn theo bóng lưng của anh, càng ngày càng cảm thấy Mạc Phong chính là một thiếu hiệp ủng hộ chính nghĩa phiêu bạt giang hồ, cướp của giàu chia cho người nghèo!
Lúc này, trong mắt Tống Tư Tư, anh đẹp trai chết đi được!
"Này, chú đi đâu vậy?"
Mạc Phong lúc này đang băng qua đường, trên lưng vẫn còn vác hộp đàn tối màu, đưa tay ra khẽ lắc: "Tìm chỗ ngủ đi, tự mình về!"
“Nhưng… tôi có uống rượu, làm sao lái xe được, nên là chú có thể đưa tôi về được không?”, Tống Tư Tư nhìn theo bóng lưng anh, xin xỏ.
Suy nghĩ kỹ lại thì cũng có lý, đúng là con gái đi về một mình buổi đêm không an toàn, lại còn uống rượu, nhớ lại mấy vụ việc ác ôn của đám tài xế taxi trước đây, anh quyết định đưa cô nhóc về trước. Đã làm người tốt thì làm đến nơi đến chốn, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên!
“Đưa chìa khóa nào!”, Mạc Phong đưa tay ra, nhẹ giọng nói.
Tống Tư Tư bối rối đưa chìa khóa xe cho anh: "Chú, chú cũng uống rượu rồi! Hơn nữa còn uống nhiều như thế, chú có chắc muốn lái xe không?"
"Sao vậy? Sợ chết à? Sợ chết thì nhóc gọi tài xế đi, chỉ có điều nhóc xinh thế này, có trời mới biết có xảy ra chuyện không?"
"Ai nói tôi sợ chết? Chú dẫn tôi tới quán bar mà, tôi không quan tâm, dù sao chú cũng phải đưa tôi về!"
"..."
Mạc Phong cũng bất lực thở dài, lắc đầu: "Lên xe đi!"
Nói xong, anh ngồi vào ghế lái rồi lái xe đi.
Trên xe, Tống Tư Tư mấy lần muốn hỏi gì đó, nhưng đều bị Mạc Phong cắt lời.
"Chú... Chú tên gì?"
Anh khẽ quay sang nhìn Tống Tư Tư, mỉm cười: "Mạc!"
"Mạc? Phần còn lại?"
"Biết nhiều không tốt cho nhóc đâu! Im lặng đi!"
"..."
Khi xe chạy đến một ngã tư, Mạc Phong bất ngờ đạp phanh gấp.
Đầu của Tống Tư Tư đập thẳng vào kính chắn gió, cô nhóc đau đớn kêu lên: "A... đau quá... chú có biết lái xe không thế?"
“Có cảnh sát giao thông!”, Mạc Phong nhìn phía trước, nhẹ nhàng cười.
Hai cảnh sát giao thông đang đi về phía bên này, dường như đến để kiểm tra việc lái xe khi say!
Thấy vậy, Tống Tư Tư không khỏi lo lắng nói: "Xong rồi, lần này chắc chắn bị kiểm tra rồi!"
“Sợ gì, tôi có uống đâu!”, Mạc Phong châm nhẹ điếu thuốc, hít một hơi dài.
Cô nhóc không khỏi liếc nhìn: "Chú lại bắt đầu hội chứng ra giả nai điển hình đấy à?"
Trước đó Mạc Phong uống rượu rất hăng, ngay cả tên pha chế cũng phải choáng váng, mấy chai anh uống đều là loại rượu nặng, sau khi chảy xuống bụng sẽ nóng như lửa cháy. Người bình thường uống một cốc cũng thấy ghê gớm rồi, bốn năm cốc là nhiều nhất.
Nhưng Mạc Phong một mình uống hết năm chai rượu ngoại, sau đó còn đánh một nhóm người nằm vật xuống đất, tên pha chế thấy vậy mà sững sờ tới nỗi miệng không ngậm lại được, người không biết còn tưởng anh không uống ấy chứ!
Lúc này, hai cảnh sát giao thông bước nhanh tới, sau khi chào xong liền nói: "Mùi rượu nồng nặc quá đấy. Chúng tôi nghi ngờ anh lái xe khi say. Vui lòng xuất trình giấy phép lái xe!"
Mạc Phong lấy giấy tờ trong túi ra đưa cho viên cảnh sát giao thông, sau đó anh ta đưa cho anh một thiết bị đo nồng độ rượu màu đen để kiểm tra.
Nhưng dù anh có thổi vào lỗ của thiết bị đo nồng độ rượu đó bằng cách nào đi chăng nữa thì những con số trên đó vẫn giữ nguyên.
"Ấy? Chuyện gì thế này? Bị hỏng rồi à?", viên cảnh sát giao thông nói với vẻ ngạc nhiên.
Anh ta nhanh chóng lấy tay vỗ nhẹ vào thiết bị đo nồng độ rượu, nhưng dù Mạc Phong có thổi vào lỗ như thế nào, con số vẫn vậy!
“Nhìn đi, tôi nói rồi mà, tôi không uống rượu!”, Mạc Phong cười đầy xấu xa.
Viên cảnh sát giao thông cũng ngẩn người, ngửi mùi trong xe, rõ ràng là có mùi rượu, hơn nữa còn là mùi toả ra từ người Mạc Phong.
"Kỳ thật đấy, anh Ngưu, anh đi lấy một cái máy đo khác cho tôi, cái này có khi hỏng rồi!"
Một lúc sau, anh ta lại lấy thiết bị đo nồng độ rượu khác nhưng kết quả vẫn vậy, dù có đo thế nào thì con số cũng không thay đổi.
Nhìn thấy hai viên cảnh sát giao thông này đang sững sờ, Mạc Phong không khỏi vỗ tay, cười khổ nói: "Bây giờ chúng tôi đi được chưa?"
“Được… được rồi… đi đi!”, viên cảnh sát giao thông cũng xua tay, tỏ vẻ không thể tin được.
Rõ ràng ngửi thấy mùi rượu, sao lại không đo ra được nồng độ rượu cơ chứ, thật sự quá kỳ lạ.
Sau khi lái xe rời đi, Tống Tư Tư vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Chuyện gì vậy? Thiết bị đo nồng độ rượu bị hỏng sao?"
Chỉ tính riêng số rượu vừa uống, Mạc Phong khác nào một kẻ nát rượu, nếu bị phát hiện ra lái xe khi say rượu thì bị giam ít nhất phải nửa tháng.
Mạc Phong lại hít một hơi thuốc, cười khẽ: "Chút rượu đó bay hơi hết rồi!"
"Nhanh thế á?"
Tống Tư Tư lúc này mới thấy tay áo ngắn anh đang mặc ướt sũng như vắt ra được nước, chẳng lẽ anh ép rượu trong người ra sao?
Lúc trước cô nhóc cũng từng được nghe những người tập võ, nội lực của họ có thể ép cơ thể đào thải độc tố bên trong ra ngoài, vậy thì rượu tinh cũng có thể được ép ra!
Nếu đúng như vậy, việc ngửi thấy mùi rượu nhưng không tìm ra được nguyên nhân lái xe khi say là điều rất dễ lý giải.
Lúc này, cô nhóc bắt đầu tò mò, không biết ông chú lái xe này rốt cuộc có thân phận thế nào?
Xe chậm rãi lái vào một trang viên, nhìn ngôi nhà này so với nhà của Tống Thanh Sơn bọn họ còn tráng lệ hơn nhiều.
“Đây là nhà của nhóc nhỉ?”, Mạc Phong chậm rãi dừng xe, trầm giọng nói.